Kết Thúc Chỉ Là Sự Khởi Đầu
Thể loại: tình cảm,
kiếm hiệp, hiện đại, xuyên không
Thời gian thấm thoát thoi
đưa, chớp mắt đã 1 năm,.. kể từ cái ngày Đông Phương Bất Bại chìm sâu dưới đáy
hồ băng buốt giá ấy không còn mấy ai nhắc đến cái tên của nàng nữa, giờ đây cái
tên Đông Phương Bất Bại đã trở thành một câu chuyện trong quá khứ, nhân sĩ
giang hồ đang tận hưởng những ngày tháng yên bình hiếm hoi mà đã từ lâu họ luông
khao khát...
Năm ấy sau khi thành thân,
phu phụ Lệnh Hồ Xung đã rời khỏi Hắc Mộc Nhai, Nhậm Doanh Doanh đã giao lại
chức vị Giáo Chủ của Nhật Nguyệt Thần Giáo cho Hứa Vấn Thiên để cùng phu quân
rút lui khỏi giang hồ tìm nơi ẩn cư…
Một năm đã trôi qua, cứ ngỡ
đôi uyên ương năm ấy đang chiềm trong hạnh phúc thì đâu ai ngờ được cái kết
thúc có hậu ấy chỉ đơn thuần là sự khởi đầu của nỗi đau, sự tổn thương và day
dứt.
Năm ấy trước khi rời Hắc Mộc Nhai , phu phụ Lệnh Hồ Xung có đến hồ băng nơi Đông Phương Bất
Bại yên nghĩ để cầm tiêu hợp tấu nhạc khúc Tiếu Ngạo
Giang Hồ ,
và tất cả cũng bắt đầu từ đó.
Cho đến tận nay họ không hề
hay biết trái tim của Nhậm Doanh Doanh đang mang trong người là của Đông Phương
Bất Bại, cũng như Đông Phương Bất Bại hiện vẫn đang nằm sâu dưới đáy hồ băng
lạnh giá vì Bình Nhất Chỉ vẫn luông giữ trọn lời hứa của mình, chưa hề hé răng
nữa lời.
Nhưng kể từ ngày hôm ấy Doanh
Doanh thường xuyên mơ thấy những hình ảnh của Đông Phương Bất Bại và Lệnh Hồ
Xung ở bênh nhau, những hình ảnh ấy ám ảnh cô nương ta khiến cho cô nương ta vô
cùng đau đớn và tổn thưởng… Còn về Lệnh Hồ Xung tháng ngày ở bên Doanh Doanh
nhưng Lệnh Hồ Xung lại vẫn không thể quên được hình bóng Đông Phương Bất Bại… cũng
vì thế mà khiến cho mối quan hệ phu thê của họ càng ngày càng trở nên lạnh lẻo
và xa cách hơn.
Năm ấy sau khi thay tim của
Đông Phương Bất Bại cho Nhậm Doanh Doanh tuy quả tim có thể giải độc tam nhi
não thần hoàn và cứu sống cô nương ta nhưng vì thể chất cô nương ta quá yếu
không thể nào kiềm hãm quả tim của Đông Phương Bất Bại cho nên đến tận nay Bình
Nhất Chỉ vẫn phải luôn phải ở cạnh để chăm lo và dõi theo tình trạng của cô
nương ta hằng ngày.
Trong khoảng thời gian họ ẩn
cư, Nhậm Doanh Doanh vẫn luông nghi ngờ về thân phận thật sự của vị cao thủ đã
hiến tim cứu sống cô nương ta vì thế cô nương ta luôn tìm cách dụ dỗ Bình Nhất
Chỉ để có thể xác nhận, nhưng Bình Nhất Chỉ vẫn miệng kín như bưng không hề hé
lấy một lời…
Trong suốt một năm qua tình
trạng sức khỏe của Nhậm Doanh Doanh cũng như tình cảm phu thê của họ ngày càng
tuột dóc trầm trọng.
Nhưng vì sức khỏe yếu kém của
Nhậm Doanh Doanh cũng như trách nhiệm của một người nam nhi cho nên Lệnh Hồ
Xung vẫn luôn ở cạnh chăm sóc thê tử vô cùng tận tình mặc cho tình cảm đã ngụi
lạnh.
Lúc này tại ngôi nhà nhỏ nằm
sâu trong khu rừng hoang vắng, nơi ẩn cư của phu phụ Lệnh Hồ.
Sau khi săn được thỏ rừng
Lệnh Hồ Xung lập tức trở về để bồi bổ cho thê tử, lúc bước vào phòng không thấy
Doanh Doanh đâu Lệnh Hồ Xung vô cùng lo lắng, vội vàng từ trong nhà lao ra nôn
nóng tìm kiếm Bình Nhất Chỉ “Bình đại phu, Bình đại phu người đang ở đâu, Doanh Doanh biến mất rồi”.
Bình Nhất Chỉ đang hái thảo
dược gần đó khi nghe thấy tiếng gọi của Lệnh Hồ Xung liền lập tức trở về “Sao
lại thế được, lúc nảy tiểu nhân còn thấy đại tiểu thư nằm trên giường mà”.
“Vậy nàng ấy đã đi đâu, với
tình trạng sức khỏe hiện tại nàng ấy có thể đi đâu được chứ” Lệnh Hồ Xung lo
lắng tìm kiếm khắp nơi.
Trông thấy Lệnh Hồ Xung lo
lắng như vậy Bình Nhất Chỉ cũng lo lắng không kém “Với tình trạng sức khỏe của
đại tiểu thư hiện nay, nếu như không cẩn thân có thể nguy hiểm đến tính mạng
bất cứ lúc nào, nếu như không tìm thấy đại tiểu thư sớm thuộc hạ e…”.
“Đêm qua nàng ấy nói muốn đến
hồ băng sau núi Hắc
Mộc Nhai ,
nơi ta và nàng ấy từng hòa tấu nhạc khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ năm ấy” Lệnh Hồ
Xung bổng trực nhớ lời tâm sự của thê tử trước khi đi ngủ đêm hôm trước.
Nghe thấy Lệnh Hồ Xung nhắc
đến hồ băng năm ấy Bình Nhất Chỉ sững người.
“Ta đã nói sau này khi nàng
khỏe lại sẽ đưa nàng trở về nơi ấy, Bình đại phu người thử nghĩ xem có lẽ nào
nàng tự mình tìm về nơi ấy không, hay là tại ta quá lo lắng nên…”.
Không để Lệnh Hồ Xung dứt lời
Bình Nhất Chỉ liền xen vào “Có thể lắm, nếu là đại tiểu thư thì rất có thể xảy
ra, ta cần phải nhanh chân tiểu nhân chỉ sợ đại tiểu thư không cầm cự được bao
lâu nữa” dứt lời Bình Nhất Chỉ liền phóng lên ngựa thẳng hướng hồ băng sau núi
Hắc Mộc Nhai.
Lệnh Hồ Xung không hiểu lý do
vì sao Bình Nhất Chỉ khẳng định như vậy nhưng vì quá lo lắng cho thê tử cho nên
cũng không nghĩ gì nhiều liền phóng lên ngựa theo hướng của Bình Nhất Chỉ.
Vừa đến nơi Bình Nhất Chỉ và
Lệnh Hồ Xung vô cùng hoảng hốt khi trông thấy Nhậm Doanh Doanh đang nằm bên
cạnh hồ bằng lạnh giá, bất tỉnh, hơi thở yếu ớt.
Trông thấy Doanh Doanh ,
Lệnh Hồ Xung liền phóng đến ôm chầm lấy thê tử của mình để dữ ấm cho cô nương
ta, còn Bình Nhất Chỉ thì bắt mạch kiểm tra.
Vừa ôm chắt lấy thê tử Lệnh
Hồ Xung vừa hỏi “Nàng ấy sao rồi?”.
Sau một hồi kiểm tra thập
kinh bát mạch của Nhậm Doanh Doanh, Bình Nhất Chỉ phát hiện ra mạch đập của
Nhậm Doanh Doanh vô cùng yếu ớt lúc có lúc không, sinh khí cạng kiệt, rỏ ràng
cơ thể cuả cô nương ta đã không còn chịu nổi sức ép của quả tim của Đông Phương
Bất Bại được nữa cộng thêm hàn khí công tâm, ông chỉ còn biết bó tay chào thua,
cả năm trời Bình Nhất Chỉ tìm kiếm muông vàng dược thảo quý hiếm nhằm củng cố
điều hòa thể chất cho cô nương ta nhằm hợp nhất với quả tim của Đông Phương Bất
Bại nhưng không có loại dược thảo nào có tác dụng với quả tim kháng độc và vô
cùng mạnh mẽ này.
Ông nhìn Lệnh Hồ Xung lắt đầu
“Trễ quá rồi, hàn khí đã công tâm, cộng thêm sinh khí cạn kiệt, tiểu nhân cũng
đành bó tay”.
Nghe thấy thế Lệnh Hồ Xung
chỉ biết siết chặt Doanh
Doanh vào lòng mà thôi, bởi chàng
biết không sớm thì muộn ngày này cũng đến.
Cảm nhận được hơi ấm của Lệnh
Hồ Xung, Nhậm Doanh Doanh lấy lại ý thức yếu ớt, cố gượng đưa tay chạm vào má
của phu quân “Thiếp rất hạnh phúc, chỉ cần chàng ở cạnh thiếp giây phút này là
đủ lắm rồi”.
Nhìn thê tử đang hấp hối
trong vòng tay nhưng Lệnh Hồ Xung không thể làm gì được, chỉ còn biết xin lỗi
mà thôi “Ta xin lỗi đã không thể đem hạnh phúc đến cho nàng, ta xin lỗi đã
không thể đến sớm hơn, ta xin lỗi…”.
Nhậm Doanh Doanh nhìn Lệnh Hồ
Xung với đôi mắt ấm áp đáp “Chỉ bấy nhiêu là đủ lắm rồi, đối với thiếp thế là
quá đủ”
Dứt lời Nhậm Doanh Doanh nhìn
về hướng Bình Nhất Chỉ “Bình đại phu trước khi ta chết, người có thể cho ta
biết thật sự chủ nhân của quả tim này
là ai được không?”.
Trước tình cảnh này Bình Nhất
Chỉ cũng không thể dữ bí mật này lâu hơn được nữa, ông đưa mắt hương về phía hồ
băng xa xăm và chợt nhận ra cũng chính vị trí này ông đã tiễn biệt Đông Phương
Bất Bại năm ấy thì ông chỉ còn biết cười lớn “Đúng quả thật là ý trời, đúng quả
thật là ý trời, ha ha ha”.
Trông thấy Bình Nhất Chỉ cười
lớn điên cuồng như vậy Lệnh Hồ Xung không biết nói gì hơn “Bình đại phu, thật
ra chuyện này là thế nào?”.
Sau khi cười lớn than thở với
ông trời Bình Nhất Chỉ hướng ánh mắt về phía phu phụ Lệnh Hồ Xung đáp “năm ấy ta tiễn người ở tại chốn này, nay đại
tiểu thư lại tìm đến chính tại nơi này ta không nghĩ đây là sự trùng hợp”.
Không hiểu ý Bình Nhất Chỉ,
Lệnh Hồ Xung liền tiếp lời “Ý của Bình đại phu là gì ta thật sự không hiểu gì
cả”.
Còn về phần Nhậm Doanh Doanh
vẫn không nói gì và chỉ hướng mắt nhìn Bình Nhất Chỉ.
Bình Nhất Chỉ biết là đã đến
lúc, ông đáp lời Lệnh Hồ Xung “Năm xưa tiểu nhân đã hứa với một người suốt cuộc
đời này sẽ không bao giờ tiết lộ bí mật này, nhưng nay tiểu nhân biết bản thân không
thể giữ được bí mật này lâu hơn được nữa rồi. Năm xưa trong lúc đại tiểu thư
đang ngàn cân treo sợi tóc, còn tiểu nhân vẫn không thể nào tìm được cách hóa
giải tam nhi não thần hoàn trong quả tìm của người, Đông Phương Giáo Chủ đã tìm
đến tiểu nhân để hướng dẫn cách duy nhất còn sót lại có thể cứu đại tiểu thư”.
Lệnh Hồ Xung châu mày “Đông
Phương cô nương đã hướng dẫn đại phu cách cứu Doanh Doanh ,
điều này có liên hệ gì với vị cao thủ đã hiến tim
cho Doanh Doanh chứ… chẳng lẽ nào…”.
Không để Lệnh Hồ Xung kết
thúc Bình Nhất Chỉ tiếp lời “Đúng vậy Đông Phương Giáo Chủ không chỉ hướng dẫn
cách cứu chữa cho đại tiểu thư mà người còn tự nguyện hiến tim mình để cứu đại tiểu thư”.
Lệnh Hồ Xung không thể nào
chấp nhận sự thật này “Không thể nào, sao cô nương ấy lại làm điều đó”.
Còn về phần Nhậm Doanh Doanh
cuối cùng cũng giải tỏa được thắc mắc, cô nương ta chỉ biết cười trong đau đớn
“Qủa nhiên là của Đông Phương thúc thúc”.
Lệnh Hồ Xung nhìn Nhậm Doanh
Doanh với ánh mắt đầy nghi hoặc “Ý nàng gì gì khi nói quả nhiên, lẽ nào nàng đã
biết”.
Nhậm Doanh Doanh nhìn Lệnh Hồ
Xung với ánh mắt đau buồn yếu ớt “Thiếp đã nghi ngờ khi lần đầu chúng ta đến
đây hòa tấu, nếu như thiếp không sai thì nơi đây chính là nơi yên nghĩ của Đông
Phương thúc thúc có phải không?” vừa nói chuyện với Lệnh Hồ Xung nhưng Nhậm
Doanh Doanh lại ngụ ý hỏi Bình Nhất Chỉ.
Bình Nhất Chỉ đáp “Đại tiểu
thư đoán không sai, chính tại nơi đây, sau khi tiểu nhân lấy quả tim của Đông
Phương Giáo Chủ thay cho người tiểu nhân không nỡ để Đông Phương Giáo Chủ ra đi
mà không toàn thây vì thế tiểu nhân đã lấy trái tim của người đặt vào người của
Đông Phương Giáo Chủ và đưa thi thể của Đông Phương Giáo Chủ thả xuống dưới đáy
hồ băng này”.
Cả ba người cùng hướng ánh
mắt nhìn về hướng hồ băng nơi Đông Phương Bất Bại yên nghĩ một cách thầm lặng
mỗi người mỗi cảm nhận khác nhau về sự hy sinh cao quý ấy, lúc này Doanh Doanh
trong vòng tay của Lệnh Hồ Xung yếu ớt lên tiếng “Bình đại phu không biết có
thể thực hiện một tâm nguyện cuối cùng của ta được không?”.
Nghe thấy thế Bình Nhất Chỉ
liền không ngần ngại nhận lời “xin tiểu thư cứ nói, tiểu nhân sẽ cố hết sức để
hoàn thành tâm nguyện ấy của người”.
Nhậm Doanh Doanh cố gượng “Sau
khi ta chết người có thể hoán đổi lại quả tim
của ta với Đông Phương thúc thúc được không?”.
Bình Nhất Chỉ bất ngờ đáp
“Đại tiểu thư chuyện này…”.
Nhậm Doanh Doanh tiếp lời “Ta
không muống đến sau khi chết những hình ảnh ấy vẫn tiếp tục ám ảnh ta, người có
thể hoàn thành tâm nguyện này của ta được không?”.
Trông thấy Nhậm Doanh Doanh
yếu ớt gắng gượng như vậy Bình Nhất Chỉ cũng chỉ biết nhận lời “Tiểu nhân sẽ cố
gắng xin người yên tâm”.
Sau khi đã nhận được lời hứa
của Bình Nhất Chỉ Nhậm Doanh Doanh hướng mắt lại nhìn Lệnh Hồ Xung lúc này vẫn
đang thẩn thờ như người vô hồn không thể chấp nhận được sự thật, cô nương ta
không còn đủ hơi sức để gắng gượng lâu hơn được nữa chỉ còn biết ra đi thầm
lặng trong vòng tay của Lệnh Hồ Xung.
Sau khi Nhậm Doanh Doanh qua
đời, Bình Nhất Chỉ đã thực hiện đúng lời hứa của mình tìm thi thể của Đông
Phương Bất Bại nằm sâu dưới đáy hồ băng lạnh giá về và hoán đổi tim của cả 2
trở về đúng chủ nhân của nó. Rồi sau đó Bình Nhất Chỉ đã an táng Nhậm Doanh
Doanh ở gần nơi ẩn cư của họ.
Còn về phía thi thể của Đông
Phương Bất Bại, thật kì lạ là sau khi trả quả tim về chính chủ thì ông phát
hiện quả tim ấy ngay lập tức hồi phục tâm mạch cho Đông Phương Bất Bại, tuy rất
yếu ớt nhưng nàng cũng được xem là chết đi sống lại, sau một khoảng thời gian
theo dõi, ông càng ngỡ ngàng hơn khi biết được toàn bộ độc tam nhi não thần
hoàn trong người của Đông Phương Bất Bại đã bị trái tim của người tiêu trừ
nhưng tiếc thay tâm mạch vẫn rất yếu ớt, lúc có lúc không, có thể mất mạng bất
cứ lúc nào. Lúc này ông lại chỉ còn biết đặt Đông Phương Bất Bại xuống đáy hồ
băng giá ấy một lần nữa nhằm giữ tâm mạch cho người, còn bản thân ông thì lên
đường tìm cách để giúp người tỉnh lại, đối với ông đây là một thử thách không
thể nào cưỡng lại.
Còn về phía Lệnh Hồ Xung, sau
cái chết của Nhậm Doanh Doanh, Lệnh Hồ Xung cũng bặt vô âm tín không biết nới
đâu.
-- Regine --
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét