Chương 2: Gặp lại Lệnh Hồ Xung
6
tháng sau…
Sau
nhiều tháng bôn ba, Bình Nhất Chỉ đã vô tình gặp lại Y Thánh Lão Nhân vị sư phụ
đã ẩn tích lâu năm của ông, nhờ vào kiến thức thâm sâu khôn lường như trời biển
của Y Thánh cuối cùng Bình Nhất Chỉ cũng tìm được cách cứu chữa cho Đông Phương
Bất Bại.
Lúc
này Bình Nhất Chỉ đang nghĩ chân tại một tửu quán nhỏ, chuẩn bị lương khô để
tiếp tục cuộc hành trình của ông thì vô tình trông thấy một cảnh tượng mà ông
không dám tin vào mắt mình. Lệnh Hồ Xung một thời uy chấn cả giang hồ đang nằm
ở một gốc tối của tửu quán, ăn mặt rách rưới, đầu tóc bồm xồm bẩn thỉu… và đang
bị một đám côn đồ đánh đập mà không hề phản kháng, mặc cho những kẻ lưu manh ấy
muốn làm gì thì làm…
Trông
thấy thế Bình Nhất Chỉ không kiềm được sự phẫn nộ, liền thay mặt Lệnh Hồ Xung
cho bọn chúng một bài học, ông hạ độc vào rượu khiến chúng sống dỡ chết dỡ…
Sau
khi đã tống khứ bọn lưu manh ông liền quay về phía Lệnh Hồ Xung hỏi thăm một
cách ôn tồn đầy quan tâm “Lệnh Hồ thiếu hiệp người không sao chứ?”.
Nhưng
Lệnh Hồ Xung không hề để ý đến, chỉ trả lời một cách bất cần đời “Ta không sao,
không phiền Bình đại phu quan tâm” nói xong Lệnh Hồ Xung đứng dậy và rời khỏi
tửu quán, trông điệu bộ có thể nhận thấy chàng đã uống không ít rượu.
Lúc
này có một giọng nói phía sau Bình Nhất Chỉ vọng đến hỏi “Các hạ là người quen
của tên tiểu tử ấy sao?”.
Bình
Nhất Chỉ xoay người thì nhận ra người đó là ông chủ tửu quá liền đáp lời “Vâng Bình
mổ với Lệnh Hồ thiếu hiệp có quen biết không biết các hạ…”.
Không
để Bình Nhất Chỉ dứt lời ông chủ tửu quán lấy trong người ra một tấm hóa đơn
giao cho Bình Nhất Chỉ “Tên tiểu tử ấy ở đây nằm vạ, say xỉn suốt mấy tháng nay
khiến cho tửu quán ta không làm ăn gì được, không chỉ thế hắn còn nợ ta cả đống
tiền rượu nếu như ngươi là người quen của hắn thì thanh toán số tiền này rồi
mới được đi”.
Nghe
thấy ông chủ quán nói thế Bình Nhất Chỉ cũng chỉ biết thanh toán giùm Lệnh Hồ
Xung, sau khi thanh toán xong ông còn nhân cơ hội hỏi thăm chi tiết về tình
trạng của Lệnh Hồ Xung suốt mấy tháng qua.
Thì
ra sau cái chết của Nhậm Doanh Doanh cùng với sự thật Đông Phương Bất Bại đã
không còn trên cõi đời này nữa, Lệnh Hồ Xung đã không thể chấp nhận được sự
thật đau đớn ấy, chàng thơ thẩn như kẻ vô hồn chỉ biết suốt ngày đắm chìm trong
men rượu mặt cho sự đời thế nào đi chăng nữa chàng cũng chã hề quan tâm, mặt
cho kẻ khác muốn nói gì thì nói, làm gì thì làm chàng chỉ biết suốt ngày đắm
chìm trong quá khứ…
Bình
Nhất Chỉ không hề biết được tửu quán này chính là nơi năm xưa Đông Phương Bất
Bại cùng Lệnh Hồ Xung đã từng trộm rượu và chắt cũng chỉ còn mỗi mình Lệnh Hồ
Xung là nhớ về câu chuyện ấy, ngay cả ông chủ tửu quán còn không nhận ra chàng
cơ mà.
Sau
lần gặp Lệnh Hồ Xung ở tửu quán, Bình Nhất Chỉ quyết định ở lại không rời để
đợi gặp chàng một lần nữa, sau nhiều ngày không thấy bóng dáng cuối cùng ông
cũng đợi được Lệnh Hồ Xung xuất hiện.
Vừa
bước vào tửu quán trông thấy Bình Nhất Chỉ đang đợi mình Lệnh Hồ Xung tìm đến
ngồi vào một bàn nhỏ cách xa mọi người, sau khi tiểu nhị vừa mới đem rượu ra
thì chàng đã thấy Bình Nhất Chỉ ngồi vào bàn của mình chàng liền hỏi vẫn với
cái giọng điệu bất cần đời i chóc lần trước “Bình đại phu còn ở đây làm gì,
không có chuyện gì để làm sao?” vừa nói chàng vừa nốc rượu không thèm nhìn Bình
Nhất Chỉ.
Trông
thấy thái độ của Lệnh Hồ Xung, Bình Nhất Chỉ vẫn điềm đạm khuyên nhủ “Lệnh Hồ
thiếu hiệp người chết không thể sống lại, hà tất phải làm khổ bản thân như
vậy”.
Đợi
một hồi Lệnh Hồ Xung vẫn không nói gì mà tiếp tục nốc Bình Nhất Chỉ lại tiếp
tục “Nếu như Nhậm đại tiểu thư trong thấy thiếu hiệp như vầy làm sao người có
thể yên nghĩ được đây, chứ chưa nói đến Đông Phương Giáo Chủ càng không muốn
trông thấy thiếu hiệp tự hành xác bản thân như vậy, sự hy sinh của Người chỉ
muốn đem lại hạnh phúc cho thiếu hiệp chã lẽ thiếu hiệp không hiểu tâm ý của
Người”.
Nghe
đến đây Lệnh Hồ Xung đã ngừng nốc rượu, nhìn thẳng vào Bình Nhất Chỉ đáp “Vì
ta, đã có rất nhiều người phải chết, vì ta cô nương ấy đã từ bỏ tất cả, ta đã
đem lại những gì cho cô nương ấy ngoài sự đau khổ và tổn thương, ta đã làm được
gì cho cô nương ấy, để cho cô nương ấy hết lần này đến lần khác hy sinh bản
thân vì ta…”.
Nói
đến đây Lệnh Hồ Xung hớp một ngụm rượu đầy “… lẽ ra ta phải nhận ra… cái giây
phút cô nương ấy nói lời từ biệt, cô nương ấy sẽ đi tìm cái chết, lẽ ra ta phải
ngăn cô nương ấy lại,… lẽ ra ta không nên chọn Doanh Doanh,… chỉ vì nợ ân tình
của muội ấy ta đã làm khổ cả hai người nữ nhi yêu ta…” dứt lời chàng lại tiếp
tục nốc rượu, chìm trong mem rượu tự trách bản thân “Chỉ vì để trả nợ ân tình
cho Doanh Doanh ta đã hại chết cô nương ấy…”.
Nghe
thấy những lời tự trách của Lệnh Hồ Xung, Bình Nhất Chỉ không thể nào không
buồn thay cho cặp tình nhân mệnh khổ “Năm xưa Đông Phương Giáo Chủ cũng vì
không muốn Lệnh Hồ thiếu hiệp biết được sự thật sẽ cảm thấy tội lỗi và đau buồn
nên đã ép Bình mỗ thề bằng cả tính mạng này sẽ không bao giờ cho bất cứ ai biết
được sự thật, chính người đã hy sinh tính mạng của mình để cứu Nhậm đại tiểu
thư, nhưng cái giây phút Bình mỗ phát hiện ra sau khi thay tim, đại tiểu thư
thường xuyên mơ thấy những hình ảnh của Đông Phương Giáo Chủ và Lệnh Hồ thiếu
hiệp ở bên nhau thì Bình mỗ đã có thể đoán trước được sớm muộn gì sự thật này
cũng sẽ không thể giữ kín mãi…”.
Lúc
này Lệnh Hồ Xung nhìn Bình Nhất Chỉ với ánh mắt ngỡ ngàng “Doanh Doanh
mơ thấy hình ảnh của ta và Đông Phương cô nương ở bên nhau”. Lúc Nhậm Doanh
Doanh hấp hối ở cạnh hồ băng có vô tình nhắt đến sự việc này nhưng Lệnh Hồ Xung
đã không để ý đến.
Bình
Nhất Chỉ đáp “Theo Bình mỗ dự đoán có thể đó là những hồi ức về quá khứ của hai
người khi xưa còn lưu lại trong quả tim của Đông Phương Giáo Chủ, Bình mỗ đã
tìm rất nhiều cách để xóa đi những hồi ức ấy giúp cho Nhậm đại tiểu thư nhưng
không có hiệu quả, những hồi ức ấy ám ảnh đại tiểu thư cả năm rồng”.
“Đó
là lý do Doanh
Doanh không bao giờ có một đêm yên
giấc, lúc nào cũng tâm thần bất ổn, lo lắng…” Lệnh Hồ Xung suy ngẫm nhưng không
ngừng uống rượu.
“Theo Bình
mỗ suy đoán có lẽ chính quả tim của
Đông Phương Giáo Chủ đã vô thức đưa Nhậm đại tiểu thư tìm
đến hồ băng ngày hôm ấy” Bình Nhất Chỉ tiếp tục.
Lệnh
Hồ Xung nhìn Bình Nhất Chỉ nghi vấn “Ý của Bình đại phu là?”.
“Theo y học thì không thể nào xảy ra, nhưng theo quan niệm tâm linh thì có lẽ quả tim ấy chỉ muốn tìm
lại chủ nhân của nó vì rõ ràng suốt cả năm qua nó không thể ăn khớp với cơ thể
của đại tiểu thư” Bình Nhất Chỉ trả lời.
Lệnh
Hồ Xung cười diễu cợt “Ý của Bình đại phu là quả tim
của Đông Phương cô nương có ý thức hay sao?”.
“Bình
mỗ không nói như vậy nhưng vật tìm lại cố chủ không phải là một quán niệm vô
lý, hơn thế nữa theo di ngôn của đại thiểu thư Bình mỗ đã hoán trả quả tim Đông
Phương Giáo Chủ và đại tiểu thư một lần nữa, điều bất ngờ ở đây chính là sau
khi quả tìm trở về với Đông Phương Giáo Chủ thì người đã chết đi sống lại”.
Đối
với Lệnh Hồ Xung tin này như sét đánh ngang tai “Ý người là gì khi nói đến chết
đi sống lại, cô nương ấy sống lại rồi sao?” Lệnh Hồ Xung mừng rỡ hỏi dồn dập
Bình Nhất Chỉ.
Bình
Nhất Chỉ đáp “Không hẳn là sống lại hoàn toàn, sau khi trả tim về Bình mỗ đã phát hiện tâm mạnh của người đã trở
lại, tuy rất yếu ớt, lúc có lúc không nhưng điều đó cũng được xem là cải tử
hoàn sinh rồi không phải sao?”.
Lệnh
Hồ Xung nghe tin mừng rỡ không nói nên lời, lúc này thì chàng đã hoàn toàn
ngưng uống rượu “Vậy tình trạng của cô nương ấy bây giờ thế nào rồi?”.
Bình
Nhất Chỉ trông thấy Lệnh Hồ Xung vui mừng như vậy thật không muốn tạt cho chàng
một gáo nước lạnh, ông lắc đầu đáp “Tuy tâm mạnh đã trở lại nhưng vẫn còn rất
yếu ớt có thể mất mạng bất cứ lúc nào, để bảo toàn tâm mạch cho Giáo Chủ, Bình
mỗ đã đặt Người xuống đáy hồ băng một lần nữa, để lên đường tìm cách có thể cứu
chữa cho Người”.
Lệnh
Hồ Xung nghe thấy thế đúng là mừng hụt “vậy là người vẫn chưa tìm được cách cứu
chữa cho cô nương ấy”.
“Thật
ra bôn ba gần nữa năm trời Bình mỗ đã vô tình gặp lại sư phụ của ta là Y Thánh nhờ người mà ta đã tìm được cách cứu chữa cho Đông
Phương Giáo Chủ” Bình Nhất Chỉ trả lời.
“Là
cách gì?” Lệnh Hồ Xung liền hỏi.
“Nghe
đồn trong truyền thuyết có 2 loại thần dược quý hiếm xưa nay ít người biết đến
là “Hoàn Hồn Nội Đan” có khả năng cải tử hoàn sinh, tăng cường nội công và
“Thiên Tâm Dược” có khả năng điều hòa tâm mạch, điều hòa khí huyết một khi ta
kết hợp hai loại thần dược này lại với nhau thì Đông Phương Giáo Chủ có thể
được cứu”. Bình Nhất Chỉ trả lời.
“Vậy
người đã tìm được hai loại thần dược ấy chưa?” Lệnh Hồ Xung vội vã hỏi.
“Bình
mỗ đã nói đó là lời đồn trong truyền thuyết, ngay cả sư phụ của ta Y Thánh mà
vẫn không xác minh được trên đời này có thật sự tồn tại 2 loại thần dược ấy hay
không thì làm sao ta có thể tìm được một cách dễ dàng cơ chứ, sau khi Bình mỗ
nghe về 2 lại thần dược này đã tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn chưa có tung túc gì
cả” Bình Nhất Chỉ thất vọng đáp.
Hết
lần này đến lần khác hy vọng rồi lại thất vọng, thất vọng rồi lại hy vọng,
nhưng chỉ cần có hy vọng dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi Lệnh Hồ Xung vẫn sẽ
nắm bắt, miễn sao đó là cơ hội để có thể gặp lại Đông Phương cô nương thì đối
chàng bây giờ không có gì có thể so sánh “Ta sẽ cùng Bình đại phu đi tìm thần
dược”.
Nghe
thấy câu nói ấy của Lệnh Hồ Xung, Bình Nhất Chỉ vô cùng vui mừng…
Trong
lúc hai người đan say sưa nói chuyện họ không hề hay biết đằng xa có một người
khác đã vô tình nghe được câu chuyện của họ và càng trùng hợp hơn người ấy lại
biết tung tích của hai loại thần dược mà Lệnh Hồ Xung và Bình Nhất Chỉ đang tìm
kiếm.
Người
đó thầm nghĩ “Vị Giáo Chủ mà họ đang nhắc đến phải chăng là Tiểu Bạch… chắc
chắn không thể nhầm được, nếu như tên tiểu tử ấy là Lệnh Hồ Xung thì không thể
nào nhầm được… nếu đã như vậy thì để ta chỉ đường,… dẫn lối cho các ngươi…”.
Đêm
hôm đó, Lệnh Hồ Xung và Bình Nhất Chỉ quyết định ở lại quán trọ một đêm sáng
hôm sau mới xuất phát. Trong lúc Lệnh Hồ Xung đang mất ngủ thì có bóng người ẩn
hiện ngoài cửa sổ, thấy vậy chàng lập tức lao ra ngoài “Ai?” nhưng thân ảnh ẩn
hiện thoáng chóc đã biến mất không một dấu vết “lẽ nào ta nhìn nhầm”.
Sau
đó Lệnh Hồ Xung trở về phòng, vô cùng ngạc nhiên khi trông thấy trên bàn có một
phong thư, chàng càng bất ngờ hơn khi đọc nội dung trong thư, chữ viết trong
thư thanh tao, nhã nhặn như rồng bay phượng múa không chỉ thế trên thư còn
thoang thoảng một mùi hương kì lạ.
Nội
dung thư cho biết để tìm Hoàn Hồn Nội Đan và Thiên Tâm Dược họ phải tìm một
người có tên là Tố Thiên Tâm hiện đang cư ngụ ở Thành Vô Lệ, mà muốn tìm thấy
Thành Vô Lệ thì cần phải tìm được Mạc Tà Kiếm, mà muốn tìm được Mạc Tà Kiếm thì
cứ đi thẳng về hướng Đông khoảng 10 ngày đường sâu trong dãy núi nguyên sơ sẽ
tìm thấy một nơi được gọi là Âm Thế Ưu Tuyền, hiện Mạc Tà Kiếm đang nằm bên
trong Âm Thế Ưu Tuyền nếu may mắn lấy được Mạc Tà Kiếm trước khi Âm Thế Ưu
Tuyền nổ tung thì có thể nhờ Mạc Tà Kiếm dẫn đường về Thành Vô Lệ.
Vừa
đọc xong lá thư thì Lệnh Hồ Xung cảm thấy hoa mắt,chống mặt, ngã xuống bất
tỉnh. Thì ra mùi hương mà chàng ngửi thấy trên thư là mà một loại Mê Tan
khi hít vào một lượng nhất định sẽ khiến cho người đó mê mang trong nhiều canh
giờ.
Sau
khi Lệnh Hồ Xung ngã xuống bất tỉnh thì bên ngoài có người mở cửa bước vào cầm
lấy lá thư trên tay của chàng và đốt nó đi như chưa từng tồn tại “Mong rằng
ngươi là người hữu duyên” dứt lời thân ảnh vụt mất không một không một dấu vết.
-- Regine --
có lẽ phải 5 6 năm nữa mới được biết kết quả của đôi nam nữ này. Mong !
Trả lờiXóa