Thứ Sáu, 26 tháng 7, 2013

Bách Biến Trùng Sinh - Tập 3


Tập 3

Hai Vị Thánh Chủ


Trong lúc vô ý cảnh giác Doanh Doanh bị một người đàn bà không rõ lai lịch tặng ngay giữa ngực một chưởng, tuy chưởng phong không mạnh nhưng đủ khiến cho cô nương ta văng ra ngoài đại điện hộc một ngụm máu lớn, chưa rỏ chuyện gì vừa xảy ra, kẻ nào đã đả thương mình lúc này cô nương ta mới hướng mắt nhìn lại kẻ ấy. 
Trong thấy người đàn bà ấy bổng dưng cơ thể Doanh Doanh trở nên lạnh toát run rẩy không tài nào kìm nén nỗi sợ hãi của bản thân, một người đàn bà đáng sợ với ánh mắt cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cô nương ta, trên người toát lên một luồng sát khí bao trùm không gian xung quanh cô nương ta, Doanh Doanh sợ hãi nghĩ đến việc bản thân bị người đàn bà này tiếp cận mà không hề nhận ra, với luồng sát khí đáng sợ ấy mà vẫn có thể tiếp cận người khác một cách quỷ không biết thần không hay quả thật có luyện thêm vài chục năm nữa cô nương ta củng không thể nào đạt đến cảnh giới ấy, nghe thấy có tiếng động đệ tử Tịch Dương Cung ồ ạt kéo vào bao vây lấy Doanh Doanh.
Chúng đệ tử khi trong thấy người đàn bà ấy liến quỳ xuống "Tham kiến Ánh Nguyệt Thánh Chủ" một cách đầy cung kính. Thì ra người đàn bà này là một trong 2 vị thánh chủ nắm quyền sinh sát trong Tịch Dương Cung, vị thế ngang hàng với Tố Thiên Tâm hèn gì võ công đáng sợ đến thế, chỉ với một chưởng nhẹ đã khiến Doanh Doanh không tài nào chống đỡ.
Lúc này vị Thánh Thủ ấy mới lên tiếng "Một con chuột nhắt như ngươi mà cũng dám dở trò ở Tịch Dương Cung này, xem ra ngươi không muốn sống nữa rồi..." vừa nói y vừa tiến đến gần Doanh Doanh với nét mặt đầy khinh thường, tuy luồng sát khí trên người y đã suy giảm khi đệ tử Tịch Dương Cung kéo đến nhưng cái khí thế trên người y vẫn khiến cho Doanh Doanh phải rùng người.
Doanh Doanh cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nhìn thẳng vào mắt y "Muống giết thì giết ta không sợ ngươi đâu, dù sao từ khi ta rơi vào tay bọn mi ta đã lường trước không còn mạng trở về" tuy rằng Doanh Doanh rất mạnh miệng nhưng trong giọng nói vẫn không thể che đậy sự sợ hãi của cô nương ta.
Nghe thấy thế vị Thánh Chủ ấy cười lớn "Được lắm, nếu ngươi đã muốn chết như vậy thì ta toại nguyện cho ngươi" nói vừa dứt lời tay y liền vung chưởng, trong trưởng phong chứa đựng nguồn nội lực đáng sợ, Doanh Doanh thầm nghĩ "thế là đã hết không ngờ cuối cùng ta lại có một cái kết như vậy, Xung lang vĩnh biệt chàng" thì lúc này có tiếng người từ phía xa vọng đến "Xin hãy thủ hạ lưu tình".
Nghe thấy giọng nói ấy Doanh Doanh hết sức bất ngờ, lúc này trong đầu của cô nương ta hiện lên "là giọng nói của ả ta, đúng là giọng nói của ả ta" Doanh Doanh khẳng định rồi đưa mắt nhìn về hướng giọng nói ấy "quả không sai là Đông Phương Bất Bại" Doanh Doanh lẩm bẩm.
Trong thấy nàng vị Thánh Chủ ấy có chút lưỡng lự "Tại sao ta phải thủ hạ lưu tình với ả chứ" vừa nói y vừa rút tay lại nhưng không hề có ý định tha mạng cho Doanh Doanh "hơn nữa ngươi không có quyền lên tiếng trước mặt ta, huống hồ chi là cầu xin cho tiểu tiện nhân này".
Nghe thấy thế nàng tiếng lại phía 2 người họ "Tiểu nữ biết không có quyền lên tiếng ngăn cảng quyết định của Thánh Chủ, dù sao mạng nhỏ của tiểu nữ cũng là do các vị ban cho, tiểu nữ luôn ghi nhớ và khắc sâu trong lòng nhưng tiểu nữ không thể đứng nhìn người ra tay lấy mạng vị cô nương này được".
Nghe thấy cách xưng hô, giọng điệu của nàng Doanh Doanh hết sức ngạc nhiên thầm hỏi "đây có phải là Đông Phương Bất Bại kẻ thù truyền kiếp của mình hay không? sao ả lại hạ mình như vậy, cái phong thái bá đạo khi xưa áp đảo quần hùng đâu cả rồi..." hàng trăm câu hỏi hiện lên trong đầu Doanh Doanh lúc này.
Nghe thấy những lời của nàng y hỏi "Tại sao lại không thể, lẽ nào ngươi đã hồi phục ký ức?", nghe thấy câu hỏi ấy Doanh Doanh liền hiểu ra nguyên do khiến Đông Phương Bất Bại thay đổi đến thế. 
Tiếp nhận câu hỏi của Ánh Nguyệt thánh chủ, nàng lắt đầu và đáp "Trí nhớ của tiểu nữ tuy đang dần được hồi phục nhưng vẫn còn rất mơ hồ, chỉ là tiểu nữ cảm thấy dường như có quen biết vị cô nương này vì thế mới mạo muội lên tiếng cầu xin Thánh Chủ thủ hạ lưu tình".
Trong thái độ cách xử sự của nàng rất có thành ý hơn nữa lại đang lên tiếng cầu xin cho cô nương ta nhưng Doanh Doanh vẫn cảm thấy hết sức khó chịu, sự khó chịu ấy thể hiện rỏ trên nét mặt cô nương ta và đã bị vị Thánh Chủ ấy nhận ra "Xem ra ngươi cũng không thiết sống nữa, có người cầu xin cho ngươi vậy mà ngươi vẫn còn chưa biết bản thân đang trong tình thế gì, còn dám tỏ thái độ như vậy" vừa nói vị thánh chủ ấy vừa nhìn thẳng vào Doanh Doanh cái nhìn chứa đầy sát khí cùng giọng nói thể hiện rỏ sự tức giận như muốn vằng mặt cô nương ta.
Trong thấy sự giận dữ của y Doanh Doanh tái mặt, gụt đầu không dám nhìn thẳng vào mắt y, giờ thì cũng không còn dám tỏ ra khó chịu với Đông Phương Bất Bại nữa vì cô nương ta biết nàng là người duy nhất có thể cứu mạng cô nương ta lúc này.
Trong thấy Ánh Nguyệt thánh chủ bổng trở nên tức giận như vậy, nàng liền lên tiếng "Xin Thánh Chủ bớt giận không nên vì cô nương ta mà khiến tay người vấy máu vào ngày hôm nay". 
Ánh Nguyệt thánh chủ nghe thấy thế liền hỏi "Ngươi biết hôm nay là ngày gì sao?" thái độ, tâm trạng liền thay đổi "Xem ra đến đây chưa được bao lâu mà đã nắm không ít tin tức nhỉ, đúng là không hổ danh Đông Phương Bất Bại, ngươi thật sự không tầm thường" vừa nói y vừa quay người về hướng của nàng dường như không thèm quan tâm đến Doanh Doanh nữa.
Nghe thấy thế nàng liền biện minh "Chỉ là mấy ngày hôm nay rảnh rổi tiểu nữ không có chuyện gì để làm vì vậy có đi dạo đó đây cho nên vô tình biết được hôm nay là một ngày đặt biệt, đệ tử Tịch Dương Cung không được phép sát sanh vì thế..."
Chưa để nàng biện minh xong y liền chen vào "Vì thế ngươi nghĩ rằng ta sẽ không giết ả sao?" vừa nói y vừa cười vào cái suy nghĩ tưởng chừng như hợp lý ấy của nàng "Ngươi thật ngây thơ, cái quy định không có phép để tử Tịch Dương Cung sát sinh ấy không hề bao gồm ta trong đó, tiểu a đầu ngươi đừng tưởng có thể sử dụng lý do ấy mà khiến ta thay đổi ý định, hôm nay ta nhất định lấy mạng ả ta" vừa nói y vừa tiến lại phía Doanh Doanh khiến cô nương ta vô cùng hoảng hốt.
Trong thấy y tiến về phía Doanh Doanh nàng liền vội vã chạy đến dang 2 tay chắng  phía trước cho cô nương ta. Ánh Nguyệt thánh chủ trong thấy hành động ấy của nàng liền bảo "Tránh ra, ngươi nghĩ ngươi có thể ngăn cảng ta được hay sao" ánh mắt của y dần hiện lên một sát ý đáng sợ.
Nàng liền hỏi "Chẳng lẽ không có cách nào khiến người hồi tâm chuyển ý hay sao?" vừa hỏi nàng vừa nhìn vào mắt vị thánh chủ ấy.
Thấy thái độ kiên quyết của nàng y đáp "Muốn ta hồi tâm chuyển ý" vừa nói y vừa cười lớn "Không phải là không có cách. Nếu như ngươi tiếp được 3 chưởng của ta, ta sẽ tha mạng cho ả, thế nào có muốn thử không" giờ thì ánh mắt của y đã không còn sát ý như lúc nãy nhưng lại thể hiện rỏ một sự nguy hiểm tiềm tàng.
Doanh Doanh nghe thấy vậy liền mừng rỡ bởi cô nương ta nghĩ Đông Phương Bất Bại võ công thiên hạ đệ nhất việc tiếp 3 chưởng của y chắc chắn không phải là vấn đề mà nếu có vấn đề thì  cùng lắm cô nương ta cũng có thể chết chung với kẻ thù truyền kiếp của mình, nhất cử lưỡng tiện vì thế cô nương ta liền lên tiếng xúi nàng tiếp 3 chưởng của y.
Quả nhiên như mông đợi của Doanh Doanh, nàng quyết định liều mình tiếp chưởng của Ánh Nguyệt Thánh Chủ, tuy rằng nàng biết bản thân trong quá khứ võ công tuyệt thế nhưng hiện tại trí nhớ của nàng vẫn còn rất mơ hồ, việc thi triển hết toàn lực là một việc bất khả thi nhưng nàng vẫn liều mình thử một phen, nàng không biết vì sao phải làm như thế, nàng chỉ biết nếu vị cô nương này chết chắt chắng sẽ có người rất buồn và dường như người ấy rất quan trọng đối với nàng "Tiểu nữ xin được tiếp 3 chưởng của Thánh Chủ, chỉ xin người dữ lời tha mạng cho cô nương ta"
"Tha mạng hay không còn tùy thuộc vào việc ngươi có tiếp được 3 chưởng của ta không" vừa nói y vừa lùi về sau 10 bước "giờ thì ngươi hối hận vẫn còn kịp đấy" từ người y toát ra một nguồn nội lực vô cùng đáng sợ.
Trong thấy y sắp suất chưởng chúng đệ tử liền lui ra xa sợ bị liên lụy, còn nàng thì dường như không hề có chút do dự thủ thế chờ y ra chiêu. "Nếu như đã chuẩn bị xong tinh thần thì hãy tiếp chưởng đầu tiên của ta" vừa dứt lời thì y vung chưởng một cách gọn nhẹ đánh thẳng về phía nàng, chưởng phong lao đến đầy uy lực và nhanh một cách đáng sợ với mắt thường không thể thấy được, tiềm ẩn bên trong nó là một nguồn nội lực kinh khủng cho dù là cao thủ võ lâm nếu trúng trưởng này củng khó toàn tính mạng. Nàng dồn hết nội công trong người vào hai tay và song chưởng tiếp chưởng phong của y nhưng lại bị chưởng phỏng của y đánh văng ra xa mà hộc máu, Doanh Doanh trong thấy thế vô cùng bất ngờ, không ngờ cả Đông Phương Bất Bại cũng không thể tiếp nổi 1 chưởng của vị Thánh Chủ này, liệu còn ai có thể nữa không.
Tuy đã bị chưởng phong vừa rồi gây nội thương trầm trọng nhưng nàng vẫn gượng sức đứng dậy thủ thế chuẩn bị tiếp chưởng thứ 2. Trong thấy nàng đã trọng thương nhưng vẫn gượng sức "Với tình trạng như vậy ngươi nghĩ có thể chịu nổi chưởng thứ 2 của ta sao, thôi thì bỏ cuộc đi hà cớ gì phải làm khổ bản thân như vậy, ả không xứng đáng để ngươi hy sinh cái mạng nhỏ của ngươi đâu".
Nghe thấy y nói thế nàng đáp "tiểu nữ không biết vì sao phải cứu cô nương ta... nhưng tiểu nữ đã từng chết 1 lần, nếu lần này tiểu nữ thật sự chết dưới tay người... cùng lắm chỉ là trả lại cái mạng nhỏ này cho các vị nhưng nếu tiểu nữ có thể tiếp được cả 3 chưởng của Thánh Chủ thì sẽ cứu được 1 mạng người... dù thế nào đi chăng nữa tiểu nữ cũng phải liều một phen, chết thêm lần nữa đối với tiểu nữ cũng đâu phải là chuyện gì to tát".
"Nếu đã thế ta toại nguyện cho ngươi" dứt lời y vung chưởng thứ 2 đánh thẳng về phía nàng, chưởng này còn đáng sợ hơn chưởng vừa rồi nó khiến cho kẻ đứng đối diện như nghẹt thở không dám tưởng tượng đến uy lực của chưởng phong, nàng nhanh chóng dồn hết toàn bộ nội lực còn sót lại trong người tụ về một điểm chuẩn bị tiếp chiêu thì lúc này có bóng người xuất hiện xen vào hóa giải chưởng phong của Ánh Nguyệt thánh chủ cứu lấy cái mạng nhỏ của nàng. 
Người vừa xen vào không ai xa lạ chính là Tố Thiên Tâm, còn được gọi là Thiên Tâm thánh chủ, sự xuất hiện và xen vào của y khiến cho mọi người vô cùng bất ngờ,  xưa nay Thiên Tâm thánh chủ chưa bao giờ xuất thủ trước mặt người khác và cũng chẳng bao giờ xen vào chuyện của kẻ khác vậy mà lại ra tay hóa giải chưởng phong của Ánh Nguyệt thánh chủ làm cho chúng đệ tử xôn xao lo sợ. Đối với chúng đệ tử Tịch Dương Cung sự đáng sợ từ Ánh Nguyệt thánh chủ đã không còn xa lạ bởi Ánh Nguyệt là người trực tiếp truyền dạy võ công cho họ, cai quản mọi chuyện lớn nhỏ trong cung khi Cung Chủ bế quan hoặc đi vắng nhưng còn Thiên Tâm thánh chủ xưa nay chưa bao giờ xen vào chuyện trong cung dù chỉ là một chuyện nhỏ, người chỉ trú tâm nghiên cứu tiên dược và đạo thuật,... tuy quyền vị ngang hàng với Ánh Nguyệt nhưng Thiên Tâm chưa từng trực tiếp quản giáo bất cứ đệ tử nào vì thế sự xen ngang này đối với họ là cơ hội nghìn năm 1 thuở để chứng kiến sự đáng sợ của Thiên Tâm thánh chủ.
Trong thấy Thiên Tâm thánh chủ nàng dường như gặp được cứu tinh "Thiên Tâm thánh chủ..." vừa dứt lời thì nàng liền ngã quỵ và ngất xỉu, trong thấy thế Thiên Tâm như vô ảnh liền phóng đến 1 tay đỡ lấy nàng 1 tay kiểm tra kinh mạch của nàng "Không sao vẫn chưa chết được..." nói xong người nhìn về hướng Ánh Nguyệt.
Ánh Nguyệt trong thấy ánh nhìn của Thiên Tâm liền "Sao chứ đừng nhìn ta như thế, ta không phải là cố tình, chỉ là do nó không biết tự lượng sức mà thôi".
Thiên Tâm đặt nàng xuống đứng dậy một cách nhẹ nhàng "Rỏ ràng ngươi đã biết nó không thể chống lại chưởng phong của ngươi vậy mà vẫn nặng tay như thế, còn nói là không cố tình" trong lời nói thể hiện rỏ sự tức giận.
Ánh Nguyệt đáp lời "Ta chỉ sử dụng có 10 phần công lực thôi, nếu thật sự cố tình thì cái mạng nhỏ của nó làm sao dữ được sau chưởng phong đầu tiên của ta" thái độ của y dường như không hề quan tâm sự tức giận của Thiên Tâm.
Thiên Tâm đáp "Vẫn còn chối cứng, xem ra Cung Chủ đã quá dung túng ngươi" sau đó Thiên Tâm sai đệ tử đem Doanh Doanh và nàng đi... "Khoan đã, Đông Phương Bất Bại có thể đưa đi nhưng Nhậm Doanh Doanh thì phải để lại" Ánh Nguyệt lên tiếng ngăn cảng.
Doanh Doanh cứ tưởng rằng sắp thoát chết thì lại bị mừng hụt. Thiên Tâm lên tiếng hỏi "Tại sao lại phải để lại".
Ánh Nguyệt đáp "Ả ta dám dở trò tìm cách bỏ trốn, ta là người cai quản Tịch Dương Cung lúc Cung Chủ bế quan ta tuyệt đối không tha thứ cho hành động này".
Nghe thấy thế Thiên Tâm hỏi "Vậy phải làm sao ngươi mới giao vị cô nương này cho ta".
Ánh Nguyệt cười mỉm chi đáp "Nếu ngươi có thể thắng được U Minh Quỷ Trảo của ta thì ta sẽ giao ả ta cho ngươi".
Thiên Tâm cũng cười mỉm chi đáp lại "Thì ra là vậy, ngươi đã luyện thành U Minh Quỷ Trảo muốn tìm người thử chiêu cho nên mới làm khó ta chứ gì".
Ánh Nguyệt đáp "Thế thì đã sao, lẽ nào ngươi sợ hay sao?"lời nói có vẻ khiêu khích nhằm vào Thiên Tâm.
Thiên Tâm hiểu ý của Ánh Nguyệt vì thế cũng không ngại gì đồng ý "Dù sao trước giờ ngươi vẫn muốn một lần đối chiêu với ta, thôi thì ta toại nguyện cho ngươi, nhưng nếu có xảy ra chuyện gì thì đừng trách ta nhẫn tâm".
"Ai nhẫn tâm thì vẫn còn chưa biết đâu, xem U Minh Quỷ Trảo của ta đây" vừa nói Ánh Nguyệt vừa ra chiêu, thân ảnh của người cứ như một bóng ma lúc ẩn lúc hiện lao đến tấn công Thiên Tâm. Còn về phía Thiên Tâm không nói không rằng củng ra tay tiếp chiêu của y, chỉ trong chớp mắt cả hai đã xuất ra hơn 200 chiêu tốc độ mà mắt thường không thể nào trong thấy được, vừa rồi mới thấy Ánh Nguyệt lao đến giờ đã thấy cả hai dừng lại, một tay của Ánh Nguyệt đang bị mảnh vải xuất ra từ tay áo Thiên Tâm quấn lấy, lúc này cả 2 đang dằng co nội lực với nhau, từ phía Ánh Nguyệt một nguồn nội lực đáng sợ toát ra khiến cho mọi người phải nghẹt thở còn phía Thiên Tâm thì ngược lại nguồn nội lực của y thanh thoát nhẹ nhàng nhưng không kém phần bá đạo, một cương một nhu đối trọi rỏ rệt... Lúc này Ánh Nguyệt chính thức thi triển U Minh Qủy Trảo, trảo xuất ra khiến cho mảnh vải chứa đầy nội lực của Thiên Tâm rách thành từng mảnh,... 
U Minh Qủy Trảo là loại võ công dồn nội lực và hàn độc trong người vào đôi tay khiến cho đôi tay trong có vẻ bình thường đấy nhưng khi xuất chiêu thì chỉ toàn là những đòn chí mạng, kẻ trúng chiêu ngay lập tức bị hút sạch nội lực, chân khí và toàn bộ máu trong người, không chỉ thể U Minh Qủy Trảo còn có thể phanh thây, moi tim kẻ địch một cách gọn nhẹ, chưởng phong xuất ra từ U Minh Qủy Trảo uy lực gấp 10 lần trưởng phong bình thường, trong chưởng phong còn chứa hàn độc tùy thuộc vào loại độc xuất ra mà kẻ trúng chưởng không chết thì cũng hấp hối nó là loại ma công độc bá đòi hỏi sự tàn độc của kẻ sử dụng, một khi đã xuất trảo thì sẽ không dừng lại cho đến khi nào có kẻ bỏ mạng.
Vừa xuất trảo Ánh Nguyệt vừa khiêu khích Thiên Tâm "Thế nào thấy U Minh Qủy Trảo của ta cho nên ngươi sợ rồi sao, mau sử dụng cung phu thật sự của ngươi đi chứ, cứ né như vậy ngươi nghĩ có thể thắng được ta sao".
Thiên Tâm đáp "Nếu như ngươi đã nói vậy thì hãy xem chiêu" vừa dứt lời không biết từ đâu trên tay Thiên Tâm xuất hiện 2 thanh kiếm băng nhanh như vô ảnh đâm thẳng vào đôi tay Ánh Nguyệt, vừa đâm vào thì ngay lập tức tan biến mất nhưng lại có thể vô hiệu hóa U Minh Qủy Trảo của y, lúc này Ánh Nguyệt vô cùng đau đớn rút trảo và vận công cố đẩy một thứ gì đó ra khỏi người "Là Ảo Ảnh Hàn Băng Kiếm, không ngờ ngươi lại sử dụng được chiêu thức này" vừa nói y vừa tỏ ra không phục.
"Nếu ngươi không phục có thể tái đấu lần nữa chỉ có điều với tình trạng này chắt phải vài tháng nữa ngươi mới có thể khôi phục hoàn toàn được... Tới lúc đó Cung Chủ biết chuyện thì phiền phức to rồi" trong lời nói dường như ngụ ý đe dọa làm cho Ánh Nguyệt không nói được tiếng nào đành để Thiên Tâm đưa người đi, trước khi đi Thiên Tâm có để lại cho Ánh Nguyệt một lọ Tiên Thủy trị thương nhằm hóa giải hiềm khích giữa hai người họ.
Sau khi trở vệ phòng Ánh Nguyệt thầm nghĩ "Hãy đợi đấy Tố Thiên Tâm, U Minh Qủy Trảo không thể làm gì ngươi nhưng ta không tin trong số ma công của ta không có loại nào thắng được ngươi, một ngày nào đó ngươi sẽ phải giúp ta cứu sống huynh ấy".
Lúc này bên ngoài có 1 vị cô nương che mặt bước vào cuối chào Ánh Nguyệt thánh chủ "Đệ tử tham kiến sư phụ" một cách đầy cung kính.
Trong thấy vị cô nương ấy Ánh Nguyệt liền hỏi "Thế nào đã điều tra được gì?".
Vị cô nương ấy cung kính đáp "Hiện theo điều tra vẫn chưa rỏ kẻ ấy có liên hệ gì với hắn ta hay không nhưng chắt chắn là có liên quan đến thế lực trong triều".
Ánh Nguyệt tỏ ra lo lắng "Nếu như có liên cang đến triều đình thì... hãy tiếp tục điều tra và không được phép để lộ thân phận".
"Vâng đệ tử tuận lệnh" nói xong vị cô nương che mặt ấy liền cáo lui.
Ánh Nguyệt vẫn chưa hết lo lắng "Xem ra chuyện này phải báo cho Cung Chủ quyết định, nếu như thật sự có liên quan đến kẻ ấy ta tuyệt đối không buôn tha...".

--- kinhhongtientu ---

Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

Bách Biến Trùng Sinh - Tập 2


Tập 2

Trở Về Từ Cỏi Chết

Hắn tiến lại gần không nói không rằng ôm chầm lấy người ấy từ phía sau, người đứng đợi không ai xa lạ chính là vị cô nương che mặt hôm qua đi cùng hắn, cô nương ta không có vẻ gì là ngạc nhiên với hành động bất ngờ ấy của hắn. 
Với thân thủ của cô nương ta chưa cần nói đến việc tiếp cận từ xa đã khó chứ đừng nói đến việc chạm vào, vậy mà hắn lại có thể ôm lấy từ phía sau một cách gọn gàng như vậy, dường như đây không phải lần đầu tiên hắn ôm lấy vị cô nương này, cái ôm ấy của hắn chứa đựng biết bao cảm xúc, tình cảm,... hơi ấm, hương thơm từ trên người cô nương ta như khiến hắn chìm trong cảnh mộng, hắn siết chặt đôi tay áp sát người cô nương ta vào lòng, dù vậy cô nương ấy vẫn dửng dưng không hề phản kháng hay tỏ một thái độ rõ ràng nào đối với hắn mà chỉ hướng mắt nhìn xa xâm, một ánh mắt vô hồn không chút cảm xúc và cứ mặc cho hắn ôm như thế.
Hắn cảm nhận được tâm trạng của cô nương ta đang không được vui bèn chủ động lên tiếng "Tỷ tỷ đệ xin lỗi, đệ thật sự xin lỗi, xin tỷ đừng lạnh lùng với đệ như thế, hãy trách đệ, mắng đệ... chứ đừng lặng im như vậy, đừng đối xử với đệ như một kẻ vô hình như thế, đệ biết mình có lỗi, đệ biết không nên trái ý tỷ... chỉ là đệ..." hắn chưa kịp dứt lời thì vị cô nương ấy đã nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay hắn "Chỉ là đệ không nỡ... phải không...".
Hắn lặng im không nói lời nào, lúc này cô nương ta mới gạt đôi tay hắn ra khỏi người và quay lại nhìn thẳng vào mắt hắn mà hỏi "Đệ thấy ta rất nhẫn tâm có phải không?" vừa nói cô nương ta vừa có vẻ rất quan tâm đến cảm nhận của hắn.
Hắn nhìn vào ánh mắt đầy quan tâm của vị cô nương ấy dành cho hắn và nhẹ nhàng đưa tay lên tháo bỏ mảnh khăng che mặt của cô nương ta, đằng sau lớp khăng che mặt ấy là một dung mạo tuy không phải là nghiên nước nghiên thành nhưng đủ để làm siêu lòng bao đấng mày râu trên thiên hạ. 
Hắn vuốt nhẹ má vị cô nương ấy và đáp "Cho dù tỷ có nhẫn tâm đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ vì không muốn người khác phải tổn thương mà thôi, là do đệ quá yếu lòng chỉ muốn tên tiểu tử ấy nhận ra người nào mới đáng để hắn yêu mà xém chút phá hoại kế hoạch của tỷ... là lỗi của đệ..." những lời nói ấy chứa đầy sự ân hận của hắn.
Vị cô nương ấy nắm lấy đôi tay hắn "Bất cứ ai cũng có những giây phút yếu lòng, không phải chỉ mỗi mình đệ, đôi khi ta cũng rơi vào tình trạng ấy... đệ yên tâm, sự thật sớm muộn gì cũng sẽ được phơi bày ra ánh sáng, chỉ là không phải lúc này..." vừa nói cô nương ta vừa nhìn hắn với ánh mắt đồng cảm.
Sau khi nghe những lời ấy hắn tỏ ra mừng rỡ và vội vàng hỏi một cách gấp gáp "Vậy tỷ không còn giận đệ nữa phải không?" biểu hiện của hắn lúc này ngây ngô cứ như một cậu bé chưa lớn khôn.
Bổng nhiên lúc này thái độ của cô nương ta thay đổi và quay mặt về hương khác "Đệ nghĩ ta giận đệ về chuyện đó hay sao?" giọng nói lạnh lùng khác hẳn vừa rồi.
Hắn ngơ ngác "Vậy tỷ giận đệ về chuyện gì chứ?" vừa hỏi hắn vừa kéo kéo tay áo của cô nương ta.
Còn cô nương ấy thì cứ lạnh lùng không đáp, dường như muốn hắn tự nhận ra lỗi của mình. Lúc này hắn chợt nhận ra nguyên do thật sự khiến cô nương ấy lạnh lùng với hắn như vậy.
Hắn níu lấy bả vai và quay bật cô nương ta về đối diện hắn, lúc này hắn cứ như một con người hoàn toàn khác, không còn ngây ngô như lúc nảy "Có phải tỷ đã đợi ở đây từ đêm qua?" không chờ đợi cô nương ta trả lời "Sao tỷ phải làm khổ mình vậy, tỷ có lạnh không, lẽ ra khi đến đây không trong thấy đệ tỷ phải phát tin truyện gọi ngay chứ đâu cần phải đứng đây suốt cả đêm như vậy..." vừa hỏi hắn vừa tỏ ra hết sức quan tâm, lo lắng.
Trong thấy hắn quan tâm mình như vậy cô nương ta vẫn đáp với giọng điệu hết sức lạnh lùng "Đã biết ta đợi ở đây từ đêm qua tới giờ thì cũng nên tự đọng cho ta biết đêm qua đệ đã đi đâu, chẳng lẽ cứ phải bắt ta mở miệng hỏi thẳng hay sao"
Hắn không dấu diếm mà củng không ngần ngại cho cô nương ta biết đêm qua hắn với Lệnh Hồ Xung đã ở cùng nhau uống rượu cả đêm và kết giao bằng hữu,...
Sau khi nghe hắn kể lại những gì xảy ra đêm qua cô nương ta rất ngạt nghiên về tên Lệnh Hồ Xung này "Tên Lệnh Hồ Xung này quả thật đáng buồn cười chuyện tình cảm của bản thân hắn thì không chịu nhìn thấu vậy mà lại dễ dàng nhìn thấu tâm cang đệ, xem ra chuyện của chúng ta nếu còn vướng vào hắn sớm muộn gì cũng gặp không ít trắc trở".
Lúc này hắn lại tỏ ra ngây ngô như ban nãy "Vậy tỷ không còn giận đệ nữa có phải không?" vừa nói hắn vừa nhìn cô nương ta với vẻ mặt rất tội nghiệp.
Trong thấy vẻ mặt ấy của hắn cô nương ta cũng đành bó tay và chỉ có thể cười nhẹ lắt đầu mà trách yêu hắn "Tên tiểu tử này đã già đầu rồi mà vẫn như con nít...".
Hắn cũng nhanh nhảu đáp lại lời trách yêu của cô nương ta "Nếu đệ không con nít như vậy sao có thể sở hữu được trái tim của tỷ đây..." vừa nói hắn vừa ôm lấy eo của cô nương ấy, cô nương ta cũng không ngần ngại tựa vào lòng hắn, lúc này cô nương ta không còn vẻ lạnh lùng băng giá như lúc ban đầu nữa mà thay vào đó là hình ảnh một thiếu nữ bình thường như bao thiếu nữ khác đang đắm mình trong tình yêu của hắn.
Hai người họ đang chìm đắm trong cái thế giới riêng của mình thì thấp thoáng có một con bướm tuyết bay đến lượng lờ quanh hai người, trong thấy nó cô nương ta liên trở về với cái vẻ lạnh lùng ban đầu "Xem ra đã chuẩn bị xong cả rồi... Chúng ta lập tức trở về Tịch Dương Cung", vừa dứt lời cả 2 đã vụt biến mất lúc nào không hay.
Lúc này đây Lệnh Hồ Xung đã về tới Hắc Mộc Nhai, chàng huy động đệ tử trong Nhật Nguyệt Thần Giáo dò tìm tung tích Doanh Doanh khắp nơi... Lòng chàng như lửa đốt, nôn nóng, ăn ngồi không yên, ngay cả các đồng môn chính phái cũng trợ giúp cho chàng nhưng vẫn không thể điều tra được chút ít tin tức gì, manh mỗi duy nhất chàng có được chính là Qùy Hoa Bảo Điển mà vị cô nương ẩn mặt ấy sử dụng, vì thế chàng đã âm thầm cử người đi điều tra tung tích của Đông Phương Bất Bại.
Mạnh Tinh Hồn và vị cô nương bí ẩn ấy cuối cùng cũng đã trở về Tịch Dương Cung sau nhiều ngày đường vất vã. 
Tịch Dương Cung ngự toạ trên đỉnh nuối Tuyết Sơn, bao phủ xung quanh là một màu trắng của tuyết cùng khí hậu khắc nghiệt, một năm thì hết phân nửa chìm trong bầu trời đêm không chỉ thế nơi đây còn là nơi cư ngụ của loài Tuyết Lang hung dữ, những người bình thường khó mà có thể típ cận ngọn núi nói chi tìm đến Tịch Dương Cung.
Về đến Tịch Dương Cung, cách ứng xử, thái độ và hành động của hai người đã không còn như lúc tại Hồ Băng nữa, dù rằng hắn vẫn đang ở cạnh cô nương ta nhưng khoảng cách giữa 2 người đã không còn như trước. 
Trở về nơi đây cô nương ấy là một vị Cung Chủ địa vị cao ngất ngưỡng còn hắn thì chỉ là một vị Thánh Sứ tuy địa vị của hắn trong Tịch Dương Cung cũng không hề thấp nhưng dù sao người ấy vẫn là chủ nhân của hắn thì làm sao hắn dám ngang hàng hay tỏ ra thân mật với người ấy đây. Người trong Tịch Dương Cung dường như không hề biết đến mối quan hệ của hai người họ.
Vừa trở về vị Cung chủ ấy liền tìm đến phòng Băng một trong những nơi lạnh lẽo nhất trong Tịch Dương Cung, nơi đây đang lưu giữ thân xác Đông Phương Bất Bại, dường như trong thời gian qua thân xác của nàng vẫn luôn trong điều kiện tốt nhất có thể. 
Ngay sau khi Cung Chủ vào trong không được bao lâu thì cũng có một vị khác bước vào, căng phòng này là một trong những cấm địa của Tịch Dương Cung vì thế chỉ có những người có địa vị cao trong Tịch Dương Cung mới có thể ra vào, người bước vào là Tố Thiên Tâm một trong 2 vị Thánh Chủ nắm quyền sinh sát trong bổn cung, có thể nói chỉ dưới quyền Cung Chủ mà thôi, người này y thuật cao minh hơn hẳn vạn lần Bình Nhất Chỉ vì thế việc khiến Bình Nhất Chỉ phải dóc hết tâm huyết mới làm được thì đối với y không phải là một việc khó khăng gì.  
Bước vào phòng trong thấy Cung Chủ đã đợi sẵn, đối với những người bình thường trong cung mỗi khi gặp cung chủ thường rất cung kính nhưng y lại rất thản nhiên "Cung Chủ đã về rồi sao, xem ra chuyến xuất cung lần này thành công ngoài mong đợi..." vừa nói y vừa chăm trú chuẩn bị các dụng cụ cần phải sử dụng cho việc cứu sống Đông Phương Bất Bại. Qua câu nói ấy phần nào có thể nhận ra mối quan hệ giữa họ không chỉ đơn thuần là người trên kẻ dưới.
Cung Chủ cũng rất gần gũi hỏi Tố Thiên Tâm "tỷ nghĩ lần này có thể thành công hay không, ta đã tìm nhiều nơi nhưng chỉ có duy nhất tiểu a đầu này có thể chất tương đối thích hợp, nếu lần này lại thất bại thì không biết phải đợi đến bao giờ mới tìm được một người có thể chất như y" vừa nói Cung Chủ vừa nhàn nhã ngồi dùng trà.
Tố Thiên Tâm tiến lại gần thân xác của Đông Phương Bất Bại suy nghĩ một hồi rồi đáp "Thành công hay không còn tùy thuộc vào số mạng của tiểu cô nương này, việc cải tử hoàn sinh cho con người không phải chúng ta chưa từng làm chỉ là Bách Biến Trùng Sinh Đan lần này không giống như mọi khi, chỉ sợ cơ thể của tiểu cô nương này không chịu nổi mà thôi"
Nghe thấy Tố Thiên Tâm nói thế "Chịu nổi hay không là tùy số mạng của cô nương ta, nếu không chịu nổi thì cũng đành vậy, dù sao cô nương ấy cũng đã chết, chết thêm một lần nữa thì có là gì" vừa nói Cung Chủ vừa đặt tách trả xuống bàn.
Tố Thiên Tâm nhìn Cung chủ đáp "Chỉ ngại linh hồn cô nương ấy không có nơi trở về do tác dụng của Tiên Thủy mà thôi"
Cung Chủ đứng dậy và tiến về phía Tố Thiên Tâm "Dù sao công dụng của Tiên Thủy củng chỉ có tác dụng trong 100 năm mà thôi, một con ma không chốn dung thân trong 100 năm chã lẽ chúng ta không thể thu nhận hay sao, dù sao ở đây cũng có sẵn 1 con rồi còn gì" vừa nói Cung Chủ vừa nhìn về phía thân xác của nàng, tuy rằng những lời nói ấy có chút vô cảm nhưng Tố Thiên Tâm hiểu rỏ ngụ ý của vị Cung Chủ này cho dù có chuyện gì xảy ra, thành công hay thất bại, tất cả đều sẽ do Người giải quyết vì thế y chỉ cần thực hiện theo kế hoạch ban đầu là được.
Lúc này bên ngoài có người khiên vào một vi cô nương đang hôn mê, vị cô nương ấy không ai xa lạ chính là Nhậm Doanh Doanh, sau khi đặt cô nương ta xuống bọn họ liền lập tức lui ra.
Vấn đề đặt ra cho Tố Thiên Tâm bây giờ là làm thế nào mà một trái tim có thể cứu sống cả 2 người bọn họ, để giải quyết vấn đề này Tố Thiên Tâm đã chuẩn bị sẵn một quả tim khác để nhằm bù đắp cho Nhậm Doanh Doanh khi phải hoàn trả trái tim về với người chủ đích thực, còn về phía Đông Phương Bất Bại không thể tùy ý sử dụng bất cứ quả tìm nào bởi cơ thể của nàng còn phải gánh thêm 1 gánh nặng khác nếu dùng một trái tim không phù hợp sẽ khiến cho cơ thể nàng mất đi khả năng chống chịu vốn có không chỉ thế  đối với một người bình thường còn sống khỏe mạnh sau khi đổi tim phải mất một khoảng thời gian dài mới có thể thích ứng được với quả tim mới nhưng còn Đông Phương Bất Bại, nàng đã chết vốn không thể thích ứng như một người còn sống bình thường giống Nhậm Doanh Doanh được. Trong thấy Tố Thiến Tâm bắt tay vào việc Cung Chủ cũng không làm phiền mà trở lại ghế ngồi theo dõi quá trình thay tim cho cả 2.
Sau khi đã hoàn tất công đoạn thay tim, Nhậm Doanh Doanh xem như đã hoàn thành nhiệm vụ vì thế được đưa sang phòng khác điều dưỡng, chăm sóc. Còn về Đông Phương Bất Bại tuy trái tim đã về với thể xác nhưng sự sống vẫn chưa hoàn toàn trở lại bởi cơ thể của nàng đã bị đóng băng suốt 2 tháng, mạch máu trong cơ thể nàng hầu như không hề lưu thông trong suốt thời gian dài kèm theo trái tim vẫn còn chưa ổn định vì thế việc thúc đẩy một lưu lượng máu lớn trong khoảng thời gian ngắn khiến cơ thể nàng rơi vào tình trạng nguy hiểm, nếu như lượng máu cứ ồ ạt không thể điều hòa khống chế lưu lượng, tốc độ thì sẽ khiến mạnh máu gặp sức ép lớn mà nổ tung, không chỉ thế lúc này nguồn nội lực trong suốt 2 tháng qua ấp ủ trong người nàng cũng đang dỡ chứng khiến cho chân khí trong cơ thể nàng rối loạn vô cùng,... 
Tố Thiên Tâm sử dụng nội công cố điều hòa chân khí và dòng máu trong cơ thể nàng nhưng chân khí đẩy vào thì bị nội lực trong cơ thể nàng phản kháng dội ngược lại khiến cho Tố Thiên Tâm rất khó khăn mới có thể đẩy vào người nàng một lượng chân khí nhất định, lúc này chân khí và dòng máu của nàng đã ổn định hơn, trái tim trở về thể xác cũng đã yên ổn nhịp đập.
Và để nàng hoàn toàn sống lại Tố Thiên Tâm đã cho nàng sử dụng Bách Biến Trùng Sinh Đan, thứ thuốc mà họ đang muốn dùng cơ thể nàng để thử nghiệm.
Sau khi dùng tiên đan, mọi vết thương cũng như vết khâu trên người nàng liền tang biến cứ như một phép lạ, cơ thể nàng hồi phục một cách nhanh chóng.
3 ngày sau nàng tỉnh lại, tuy thể trạng còn rất yếu và tâm trí còn đôi chút mơ hồ nhưng đã không còn gì đáng ngại, lúc này Nhậm Doanh Doanh cũng đã tỉnh được 2 hôm nhưng thể trạng cũng chã hơn nàng là bao, có điều cô nương ta không hề nhận ra bản thân vừa mới trải qua lần thứ 2 thay tim bởi vết khâu trên người cô đã được Tố Thiên Tâm dùng tiên thủy chữa lành.
7 ngày sau cả 2 đều đã có thể xuống giường, lúc này Nhậm Doanh Doanh đã dường như hồi phục hoàn toàn nhưng vẫn bị giam lỏng trong phòng và cô nương ta đang có ý định bỏ trốn, còn về phía Đông Phương Bất Bại thể trạng đã hồi phục nhưng trí nhớ thì vẫn còn đôi chút mơ hồ, không như Doanh Doanh, nàng được tự do đi lại trong Tịch Dương Cung đương nhiên là không được phép lai vãng đến các cấm địa trong cung.
Đã hoàn toàn bình phục, Doanh Doanh nhân lúc tỳ nữ đem cơm đến cho cô nương ta mà thực hiện kế hoạch bỏ trốn của mình, cô nương ta đánh ngất tỳ nữ, thay y phục tỳ nữ rồi giả dạng ra ngoài nhưng Tịch Dương Cung như một mê cung tĩnh mịch vô tận khiến Doanh Doanh không tài nào tìm được lối ra, sự việc nhanh chóng bị phát hiện, khi tiểu a đầu tỳ nữ lúc này đã tỉnh lại. 
Lúc này Tịch Dương Cung không còn tĩnh mịch như lúc ban đầu, một lượng lớn đệ tử Tịch Dương Cung không biết từ đâu xuất hiện, phong tỏa mọi cửa ngỏ trong cung, khiến cho kế hoạch bỏ trốn của Doanh Doanh đã khó thực hiện nay càng vô vọng,... đột nhiên không biết từ đâu xuất hiện trước mặt Doanh Doanh một người đàn bà, không nói không rằng tặng ngay cho cô nương ta một chưởng.

--- kinhhongtientu ---

Thứ Ba, 23 tháng 7, 2013

Bách Biến Trùng Sinh - Tập 1


Tập 1 

Khởi Đầu Câu Chuyện


Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã 2 tháng,.. kể từ cái ngày Đông Phương Bất Bại chìm sâu dưới đáy hồ băng buốt giá ấy không còn mấy ai nhắc đến cái tên của nàng nữa, giờ đây cái tên Đông Phương Bất Bại đã trở thành một câu chuyện trong quá khứ, nhân sĩ giang hồ đang tận hưởng những ngày tháng yên bình hiếm hoi mà đã từ lâu họ không thể cảm nhận...
Lúc này tại hồ băng nơi nàng yên nghĩ có bóng người đi đến, trong dáng vẻ có lẽ là một nam một nữ, người nữ khoát trên người bộ y phục đỏ che kín dung mạo nhưng lại không thể nào che đậy được cái phong thái cùng khí chất thoát tục trên người, còn người nam cũng không hề tầm thường dung mạo thanh tú khí chất hơn người với bộ y phục trắng đứng kề bên cạnh có lẽ người này chỉ tầm khoảng 20.
Họ tiến lại gần hồ băng lạnh giá đứng một hồi người nữ lên tiếng hỏi người nam "có phải nơi này không?".
Người nam chỉ gật đầu không nói gì nhiều, bỗng dưng lúc này xoay quanh người nữ có một nguồn nội lực đáng sợ toát ra khiến cho cả mặt hồ tang chảy mặc cho lúc này đang là giữa mùa đông khắc nghiệt, sau khi hồ đã không còn đóng băng người nữ nhanh chóng sử dụng khinh công kiệt suất nhẹ nhàng như làn gió phi người lên cao rồi nhanh tay phóng xuống mặc hồ một thứ gì đó rất nhanh, chớp mắt đã kéo thân xác của Đông Phương Bất Bại chìm sâu dưới đáy hồ lên, người nữ nhẹ nhàng đưa thân xác nàng vào bờ,...
Tuy đã ra đi được hai tháng nhưng thân xác nàng vẫn toàn nguyên không hề phân hủy bởi dòng nước băng giá trong hồ đã phần nào bảo vệ thân xác nàng. Nhìn thân xác nàng lạnh buốt không còn một chúc sắc nhưng trên bờ môi vẫn hiện rõ một nụ cười mãng nguyện người nữ lạnh lùng nói với người nam "hãy đi tìm Nhậm Doanh Doanh đưa cô ta đến đây" vừa dứt lời người nữ đem theo thân xác của nàng sử dụng khinh công thoắt cái đã mất tăm...
Tuy người nữ không nói gì nhiều nhưng rỏ ràng người nam hiểu rỏ cần phải làm gì, hắn cũng nhanh chóng sử dụng khinh công kiệt suất của mình tiến về phía Hắc Mộc Nhai bởi hắn biết hôm nay Nhậm Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung sẽ ghé thăm Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Quả đúng như những gì hắn dự liệu, vừa đến nơi hắn trông thấy phu thê Lệnh Hồ Xung đang thưởng trà cùng Hướng Vấn Thiên,... Sau khi Nhậm Ngã Hành bị Đông Phương Bất Bại hạ sát, Nhậm Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung đã giao lại chức vị giáo chủ cho Hướng Vấn Thiên, cả 2 rời khỏi giang hồ đi du ngoạn khắp nơi,... đây là lần đầu tiên 2 người trở về thăm Nhật Nguyệt Thần Giáo. Trong thấy Nhậm Doanh Doanh hắn cười nửa miệng một cánh đầy bí ẩn nhưng hắn lại không vội ra tay lúc này, khi trời đã dần về đêm hắn đợi lúc Lệnh Hồ Xung ra ngoài, âm thầm tiếp cận Nhậm Doanh Doanh khiến cho cô nương ta không thể nào phát hiện ra, hắn nhanh tay đánh vào gáy làm Doanh Doanh nhanh chóng rơi vào tình trạng bất tỉnh rồi nhanh như gió bế cô nương ta rời khỏi.
Vừa rời khỏi phòng không may hắn bị Lệnh Hồ Xung phát hiện, trong thấy có kẻ lạ mặt bắt cóc thê tử chàng vô cùng lo lắng không ngần ngại liều mạng đuổi theo hắn, khinh công của 2 người ngang ngửa nhau khiến Lệnh Hồ Xung vừa ngạt nhiên vừa lo ngại sẽ mất dấu hắn trong lòng chàng lúc này nỗi lo lắng ấy càng lúc càng lớn dần lên, mặc dù đang vác theo Doanh Doanh nhưng tốc độ của hắn vẫn không hề suy giảm, họ đuổi bắt nhau suốt nhiều canh giờ liền, càng đuổi thì tốc độ của cả 2 càng tăng thêm và rồi khi vừa kịp nhận ra thì cả 2 đã đến nơi cần đến. 
Lệnh Hồ Xung lúc này chỉ lo lắng cho thê tử vì thế không thể nhận ra bản thân đã rơi vào kế hoạch của kẻ lạ mặc, chàng nóng lòng hỏi hắn cớ sao lại bắt cóc Doanh Doanh, thật ra hắn có mục đích âm mưu gì nhưng hắn chỉ cười nhẹ đặt Doanh Doanh xuống đất rồi nhanh như vô hình tiến lại gần điểm vào huyệt bất động của chàng, lúc này chàng mới nhận ra mình đã rơi vào cái bẫy của hắn, thực chất hắn cố tình dụ chàng đến đây, với tốc độ quỷ khóc thần sầu ấy làm sao chàng đuổi theo kịp dễ dàng như vậy, có lẽ vì quá lo lắng cho sự an toàn của thê tử mà chàng mới dễ sập bẫy. 
Lúc này hắn mới lên tiếng "Lệnh Hồ đại hiệp không cần quá lo lắng tại hạ chỉ mượn thê tử đại hiệp vài ngày rồi sẽ trả lại, bảo đảm không nguy hại đến tính mạng của Lệnh Hồ phu nhân mà còn khiến cho cô nương ta trúc bỏ gánh nặng trong tim" hắn vừa nói vừa tỏ vẻ khiêm nhường.
Lệnh Hồ Xung không thể hiểu nổi ý định của hắn và càng không thể để Doanh Doanh rơi vào tay hắn, làm sao bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì cơ chứ, làm sao có thể để hắn muốn làm gì thì làm, trong đầu Lệnh Hồ Xung lúc này đây hiện ra vô số lý do không thể để thê tử của chàng gặp nguy hiểm, nếu lỡ nàng gặp bắt trắc gì thì sao... không cần nghĩ nhiều thêm nữa chàng vận công nhằm hóa giải huyệt đạo trên người nhưng càng vận công chân khí trong người chàng càng rối loạn không thể nào khống chế.
Hắn nhận ra ý đồ của Lệnh Hồ Xung "Lệnh Hồ đại hiệp không nên liều lĩnh như thế, đây không phải phép điểm huyệt tầm thường với khả năng của đại hiệp không thể nào hóa giải được đâu, nếu còn cố vận công chỉ khiến cho toàn bộ kinh mạch đức đoạn mà thôi" hắn tỏ vẻ khá quan tâm đến tính mạng của chàng.
Nghe thấy thế chàng cũng không cố gượng thêm nữa chàng nhìn hắn với ánh mắt đầy vẻ tức giận và hỏi "thật ra ngươi là ai? muốn gì ở phu thê bọn ta" ánh mắt ấy như mũi dao chỉa thẳng về phía hắn.
Hắn nhìn ánh mắt chàng và đáp "không phải ta muốn gì ở phu thê 2 người mà là người ấy muốn gì, ta chỉ biết những gì người ấy muốn chính là những gì ta muốn mà thôi" hắn vừa nói vừa tỏ vẻ lo lắng.
Nghe thấy hắn nói thế chàng thay đổi thái độ và nhìn hắn với ánh mắt đầy thương hại " thật tội nghiệp, thì ra ngươi cũng chỉ là một món công cụ của người khác" chàng nói ra những lời ấy nhằm đả kích hắn nhưng chàng không ngờ hắn lại rất điềm nhiên chấp nhận những lời đả kích của chàng.
Hắn nhìn chàng với một ánh mắt kỳ lạ "chỉ cần có thể ở bên cạnh người ấy cho dù có trở thành công cụ hay thứ gì đi chăng nữa ta củng mãn nguyện" nói xong nét mặc hắn hiện lên một nỗi sầu vô vọng.
Nghe thấy những lời hắn nói, trong thấy nét mặt của hắn chàng lờ mờ đoán được người ấy mà hắn đang nói đến có lẽ là một người nữ nhi và chắc chắn là một tuyệt sắc giai nhân mới có thể khiến hắn đấm si đến thế và rồi càng suy nghĩ cặn kẽ hơn người có thể gây hại Doanh Doanh, người muốn gây hại Doanh Doanh vào lúc này chỉ có thể là cô nương ta. Trong đầu chàng liền nghĩ đến Đông Phương Bất Bại, có lẽ Lệnh Hồ Xung nghĩ rằng thê tử của chàng ít khi ra ngoài từ nhỏ chỉ loanh quanh ở Hắc Mộc Nhai với rừng trúc gần Lạc Dương, hầu như không hề đắc tội với ai ngoài Đông Phương Bất Bại vì thế chàng nghĩ ngay đến việc Đông Phương Bất Bại đứng đằng sau việc này là lẽ dĩ nhiên bởi chàng nào đâu có biết nàng đã không còn trên cõi đời này nữa.
Sau khi Bình Nhất Chỉ thay tim cho Doanh Doanh ông ta thật sự giữ lời hứa với nàng không hề tiếc lộ cho bất cứ ai biết sự thật nàng đã chết như thế nào, giờ đây ông ấy đã rời khỏi giang hồ, rời khỏi Nhật Nguyệt Thần Giáo tìm đến một nơi rừng sâu nước độc để ẩn cư nhằm bảo vệ cái bí mật ấy cho đến chết.
Sự nghi ngờ của Lệnh Hồ Xung thể hiện rõ ngay trên nét mặt khiến cho hắn không khó nhận ra, nhưng lúc này đây hắn không hề quan tâm chàng đang nghi ngờ điều gì, đang nghĩ cái gì,...
Lúc này hắn đưa ánh mắt hướng nhìn khung cảnh xung quanh và hỏi chàng "Lệnh Hồ Xung, ngươi có nhớ nơi này không?".
Sau khi nghe thấy câu hỏi của hắn chàng bất chợt nhận ra nơi đây chính là nơi hắn và Doanh Doanh từng đến tấu bản Tiếu Ngạo Giang Hồ khi xưa, cũng đã lâu kể từ ngày hôm ấy hắn mới có dịp ghé lại nơi này nhưng không ngờ lại là vì đuổi theo hắn mới đến nơi đây.
Chàng thật sự không hiểu cớ sao hắn dụ chàng đến đây, là tình cờ hay cố ý. Bất chợt không biết từ hướng nào có một phi châm phóng đến quấn lấy người Doanh Doanh kéo đi mất chàng chỉ kịp nhận ra đó là chiêu thức phóng phi châm trong Qùy Hoa Bảo Điển, lúc này đây chàng càng khẳng định kẻ đứng sau là nàng.
Hắn nhìn thấy phi châm vừa rồi không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, từ hướng phi châm phóng đến có tiếng người vọng lại, là tiếng của một người đàn bà, trong giọng nói tiềm ẩn một nguồn nội lực đáng gờm khiến cho tiếng nói không lớn nhưng đủ đập vào tai cả 2 người "Tại sao lại đưa cả Lệnh Hồ Xung đến đây, không phải ta đã nói với đệ chỉ cần Nhậm Doanh Doanh thôi sao?" giọng nói thể hiện rõ sự không vui.
Hắn thản nhiên "Không phải đệ cố tình chỉ là hắn bám riết không thôi" câu trả lời ấy dường như rất tự nhiên, chân thật mà không một chút e ngại.
Lệnh Hồ Xung vô cùng ngạt nhiên với câu trả lời ấy của hắn, rõ ràng hắn cố tình dụ chàng theo sau vậy mà giờ lại bảo hắn không thể thoát khỏi chàng thầm nghĩ chắc chắn người đàn bà này chính là người ấy mà hắn nhắc đến ban nãy. 
Nhận được câu trả lời của hắn "Đừng viện cớ với ta, ta hiểu đệ hơn bất cứ ai, đệ muốn cho hắn cơ hội biết được sự thật, đệ nghĩ ta không nhận ra dụng tâm của đệ hay sao" trong giọng nói thể hiện rỏ phần nào sự phẫn nộ của người ấy.
Nghe thấy những lời nói ấy hắn vô cùng ngỡ ngàng và lo lắng còn chàng thì lại càng cảm thấy đầy hiếu kỳ không biết sự thật mà họ nhắc đến là điều gì, chẵng lẽ có liên quan gì đó đến Doanh Doanh.
Lúc này hắn liền đáp với vẻ lúng túng "đệ không dám, chỉ là..."
Hắn chưa nói dứt lời thì người ấy liền chặng ngang "không chỉ là gì cả, mau đưa hắn ta rời khỏi đây, nếu còn có lần sau thì đừng trách ta nhẫn tâm".
Sau khi nghe được những lời ấy hắn cuối sầm mặt âm thầm đưa Lệnh Hồ Xung rời khỏi, Lệnh Hồ Xung không kịp phản ứng thì đã bị hắn vát lên vai khinh công rời đi.
Chàng thật sự rất tò mò về con người này và sự thật mà 2 người họ vừa nhắc đến lúc nảy và càng lúc càng lo lắng cho Doanh Doanh thê tử của chàng.
Hắn vát chàng đến một cánh rừng gần Hắc Mộc Nhai rồi giải huyệt đạo cho chàng "đại hiệp không cần phải lo lắng về Doanh Doanh cô nương, ta bảo đảm cô nương ấy không sao và sẽ sớm trở về bên cạnh đại hiệp"
Nói xong hắn xoay người định bỏ đi thì chàng liền dữ hắn lại "nếu như ngươi đã bảo đảm như vậy ta củng không làm ngươi khó xử, chỉ là trước giờ ta giao du khắp nơi hiếm khi gặp được một người trẻ tuổi mà võ công cao cường đến thế, thật sự rất muốn kết giao, không biết ngươi có nể mặt ta không?".
Nghe thấy Lệnh Hồ Xung nói thế hắn vô cùng ngạt nhiên về con người này "Ta là kẻ bắt cốc thê tử của đại hiệp cớ sao đại hiệp vẫn còn tâm trạng kết giao với ta, chã lẽ đại hiệp đang âm mưu điều gì?" hắn vừa đáp lời vừa tỏ vẻ thận trọng.
Lệnh Hồ Xung thì lại tỏ vẻ thân thiện "Không cần phải quá thận trọng đến thế ta chỉ muốn kết giao bằng hữu với các hạ mà thôi, có thêm một bằng hữu còn hơn thêm một kẻ thù, hơn nữa ta củng rất đồng cảm với các hạ" vừa đáp chàng vừa vỗ vai hắn khiến hắn vô cùng bất ngờ "đồng cảm với ta, đại hiệp đang nói gì vậy ta không hiểu ý của đại hiệp" vừa dứt lời hắn hất tay chàng ra khỏi bả vai.
Còn Lệnh Hồ Xung thì được dịp lấn tới "Không cần phải giật mình như vậy, ta nhận ra ngươi có tình cảm với vị cô nương ẩn mặc ban nảy..." vừa nói chàng vừa nhìn thẳng vào vẻ mặt lúng túng của hắn chàng biết chắc đã thọc trúng yếu điểm và được nước lấn thêm "không phải vậy sao, yêu một người đâu phải là một việc gì xấu xa cần gì phải che giấu chứ..." dứt lời Lệnh Hồ Xung thản nhiên tiến về phía thị trấn gần đó nhất bởi chàng chắc chắn hắn đã sập bẫy của mình và hiển nhiên hắn sẽ theo chàng đến thị trấn.
Bước vào thị trấn chàng tìm đến một tửu quán gần đó, quả thật tính cách chàng không hề thay đổi, trong bất cứ tình thế nào chàng vẫn có thể nóc rượu vào được. Quả nhiên không ngoài dự liệu của chàng hắn tiến đến ngồi cùng bàn với chàng, vì đã biết trước nên chàng đã đặt sẵn thêm 1 cóc rượu đợi hắn đến.
Hắn ngồi vào bàn và củng không mấy ngạc nhiên khi trong thấy chiếc cóc đã được chuẩn bị sẵn cho mình bởi hắn biết chàng đang đợi hắn, hắn cầm cóc rượu không ngần ngại nóc thẳng 1 hơi "quả thật là rượu ngon".
Trong thấy hành động không một chúc dè dặc của hắn Lệnh Hồ Xung thật sự rất ngạc nhiên "chã lẽ ngươi không sợ trong rượu có độc hay sao?" chàng hỏi hắn với vẻ rất hứng thú với con người này, hắn củng điềm nhiên "nếu thật sự đại hiệp muốn hạ độc ta thì đâu cần phải nhọc công đến thế" vừa trả lời tay hắn vừa rót thêm rượu. 
Con người này thật sự khiến người khác cảm thấy thú vị, càng làm cho Lệnh Hồ Xung thêm phần tò mò, và lo lắng, một kẻ như hắn võ công, trí tuệ lẫn khí chất đều hơn hẳn người thường khiến cho chàng cảm thấy rùng mình không biết vị cô nương đứng sau hắng còn đáng sợ cở nào, Doanh Doanh rơi vào tay bọn họ liệu có an toàn như những gì hắn nói... sau vài cóc rượu 2 người bắt đầu vào câu chuyện hắn hỏi chàng làm sao nhận ra được hắn có tình cảm với vị cô nương ẩn mặc ấy, chàng củng điềm nhiên trả lời một cách thành thật là chỉ suy đoán qua những gì hắn nói và thái độ của hắn khi đối thoại với người đó,... nghe những lời như có vẻ bong đùa ấy của chàng hắn thật sự rất ngạt nhiên không ngờ nội tâm của hắn lại dễ dàng bị chàng nhìn thấu, Lệnh Hồ Xung củng tranh thủ hỏi hắn về mục đích thật sự đằng sau việc bắt cốc Doanh Doanh, hắn không nói gì mà chỉ tiếp tục nóc rượu trong dáng vẻ u sầu của hắn chàng hiểu hắn rất muốn nhưng nói không được vì thế chàng củng không gượng ép. Hai người họ ngồi uống rượu cho đến khi trời gần sáng nhưng sắc mặc của cả hai vẫn không hề thay đổi,...
Chàng nhìn hắn "quả nhiên là hảo tửu lượng" khen hắn với vẻ đầy khâm phục, hắn củng tỏ vẻ khâm phục tửu lượng của chàng bởi xưa nay chưa mấy ai ngang bằng được tửu lượng của hắn, họ dùng rượu kết bạn, dùng rượu xóa đi những e dè giữa 2 người,...
Lúc này hắn mới thật sự mở lòng với chàng "Tại hạ Mạnh Tinh Hồn được kết giao bằng hữu với Lệnh Hồ huynh thật sự muôn phần vinh hạnh" chàng củng đáp lại hắn với vẻ đầy khiêm tốn, lúc này hai người đã xưng hô là huynh đệ và thái độ và cách ứng xử đã tự nhiên hơn lúc ban đầu, họ trở thành bạn rượu và trở thành tri kỷ. 
Trời đã sáng hắn cáo từ Lệnh Hồ Xung rồi khinh công vụt mất, Lệnh Hồ Xung biết bản thân không thể đuổi kịp hắn nên củng không có ý định đuổi theo chỉ đành dữ lại lời hứu sẽ gặp lại và không gây hại Doanh Doanh của hắn mà trở về Hắc Mộc Nhai chờ đợi tinh tức của thê tử.
Lúc này hắn quay lại nơi bờ hồ băng giá trong thấy thấp thoáng bóng người đang đứng cạnh hồ chờ đợi có vẻ đã đợi từ rất lâu, hắn nhận ra người ấy đang đợi hắn.

--- kinhhongtientu ---

Thứ Hai, 22 tháng 7, 2013

Bách Biến Trùng Sinh - Giang Hồ Đại Biến


Sơ đồ nắm quyền "Tịch Dương Cung"


Tình Thế Giang Hồ Chia Làm 3 Phe



Đông Phương Bất Bại - Lệnh Hồ Xung


Chuyện Xưa Còn Đó

Đông Phương Bạch / Đông Phương Bất Bại

Đông Phương Bất Bại tên thật là Đông Phương Bạch năm 14 tuổi trong một lần bị thổ phỉ truy đuổi nàng và muội muội bị cha mẹ bỏ rơi, để cứu mạng muội muội bé bỏng nàng đã lấy thân mình làm mồi nhử và được trưởng lão Nhật Nguyệt Thần Giáo cứu giúp sau đó còn được ông nhận làm đệ tử nhưng củng kể từ ngày hôm ấy nàng thất lạc muội muội của mình. Nàng sử dụng thân phận nam nhi gia nhập Nhật Nguyệt Thần Giáo, với tư chất thông minh cùng trí tuệ hơn người chỉ vỏn vẹn vài năm nàng nhanh chóng lấy được sự tín nhiệm của giáo chủ Nhậm Ngã Hành và trở thành phó giáo chủ của Nhật Nguyệt Thần Giáo, tiếp đó để chiếm lấy ngôi vị giáo chủ nàng ám hại nhốt Nhậm Ngã Hành vào ngục tối và chính thức ngồi vào chiếc ghế Giáo Chủ.
Sau khi trở thành giáo chủ nàng được Nhậm Doanh Doanh con gái của Nhậm Ngã Hành dâng tặng bí kiếp Qùy Hoa Bảo Điển, để cảm tạ Doanh Doanh dâng tặng bí kiếp thần công nàng phong cho cô bé làm Thánh Cô của bổn giáo, gặp Thánh Cô như gặp nàng phải hết sức kính trọng và phục tùng.
10 năm sau khi luyện thành Qùy Hoa Bảo Điển nàng trở thành nổi ám ảnh, cái gai trong mắt của toàn chính phái đặc biệt là Liên Minh Ngũ Nhạc, hàng loạt những âm mưu thủ đoạn được bày ra nhằm ám hại lấy mạng nàng nhưng hiện tại trên giang hồ không quá 3 người có thể đã thương được nàng nói chi là lấy được mạng của nàng.
Trong một dịp tình cờ nàng gặp và quen biết Lệnh Hồ Xung, giữa 2 người họ đã không biết trải qua bao nhiêu trắc trở, củng nhờ chàng nàng tìm lại được muội muội thất lạc bao nhiêu năm, tìm lại được niềm vui nổi buồn mà đã từ lâu nàng không còn cảm thấy... và rồi nàng nhận ra trái tim nàng đã thuộc về chàng, vì chàng nàng không ngại hi sinh nội lực, không ngại bị sói tuyết tấn công, càng không ngại vì tính mạng của chàng mà bị giam cầm trên Thiếu Lâm... Nào ngờ đâu sau khi rời khỏi Thiếu Lâm cái khoản khắc gặp lại chàng lại là lúc hai người phải ân đoạn nghĩa tuyệt dưới muỗi kiếm của chàng... Nhưng điều đó không thể khiến nàng quên đi chàng,.. rồi ngày gặp lại nhau chàng đã có người nữ nhi khác và người ấy không ai xa lạ lại chính là Doanh Doanh, đã biết từ trước nên nàng đã ra tay hạ độc cô nương ta... Tuy rằng có hận nhưng vẫn còn yêu, trong trận quyết đấu giữa 2 người mặt cho chàng nhất quyết muốn lấy mạng nàng nhưng nàng vẫn không thể thẳng tay với chàng để rồi dẫn đến việc bị Nhậm Ngã Hành lợi dụng thời cơ đánh nàng rơi xuống vực,... đau lòng vì chàng phụ tình, càng đau lòng hơn cái giây phút nàng rơi xuống vực chàng vẫn chỉ lo lắng cho Doanh Doanh... tuy rất đau lòng, rất hận chàng nhưng tình cảm nàng dành cho chàng lại vượt lên trên những cảm giác ấy, trước khi rơi xuống vực nàng vẫn tình nguyện nói ra tên loại độc dược mà nàng đã cho Doanh Doanh dùng và chỉ mong chàng mãi mãi nhớ đến nàng...
Sau khi rơi xuống vực sâu, nàng không chết mà chỉ bị trọng thương trong vô thức nàng tìm đến Tư Quá Nhai nơi chứa đựng bao kỉ niệm đẹp của 2 người và rồi nàng gặp được Phong Thanh Dương, trong thấy nàng ông hỏi nàng về những thứ nàng theo đuổi bấy lâu qua và những gì nàng đã buôn bỏ, ông biết nàng vẫn còn vướng tình với Lệnh Hồ Xung vì thế đã giúp trị thương cho nàng. Sau khi đã hồi phục nàng lấy cớ lên Hằng Sơn thăm muội muội nhưng thật ra vẫn là vì muốn trong thấy chàng, tiếp đó biết chàng sẽ lên Hắc Mộc Nhai cứu Doanh Doanh nàng đã âm thầm theo bảo vệ chàng, trước tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc nàng không ngại ra tay giết Nhậm Ngã Hành cứu mạng chàng, không chỉ thế khi biết tình cảm của chàng dành cho Doanh Doanh quá sâu đậm nàng không ngần ngại hi sinh trái tim để cứu mạng Doanh Doanh chỉ vì muốn chàng hạnh phúc, nàng nhờ Bình Nhất Chỉ sau khi nàng chết thả nàng xuống hồ băng và không cho chàng biết chuyện này để rồi nàng một mình chịu đựng tất cả âm thầm ra đi.

Lệnh Hồ Xung
Lệnh Hồ Xung vốn là một đứa trẻ mồ côi lang thang, được vợ chồng Nhạc Bất Quần (chưởng môn phái Hoa Sơn khi đó), Đinh Trung Tắc đem về nuôi nấng dạy dỗ và trở thành đại đệ tử khai sơn của Nhạc Bất Quần. Lệnh Hồ Xung có trí thông minh tuyệt vời, cùng với tính tình phóng khoáng thích tự do nhưng lại rất kính trọng vợ chồng Nhạc Bất Quần. Lệnh Hồ Xung có một tính cách đặc biệt là ham uống rượu, yêu rượu như tính mạng mình. Nhờ tính tình phóng khoáng, Lệnh Hồ Xung đã kết thân với rất nhiều kỳ nhân dị sĩ giang hồ. Lớn lên cùng con gái của vợ chồng Nhạc Bất Quần là Nhạc Linh San, Lệnh Hồ Xung đã yêu nàng và mơ được cùng sánh đôi với Nhạc Linh San. Trong lúc hành tẩu giang hồ chàng gặp và quen biết Đông Phương Bạch và cứu giúp Nghi Lâm... lúc nảy trong lòng chàng chỉ có duy nhất 1 người nữ nhi đó là Nhạc Linh San. Nhưng sau nhiều biến cố, Nhạc Linh San đã yêu Lâm Bình Chi khiến Lệnh Hồ Xung chán nản,.. Và rồi củng vào lúc này chàng đem lòng yêu Đông Phương Bạch mà không biết rằng nàng là giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo. Tiếp đó chàng quen biết Nhậm Doanh Doanh con gái của Nhậm Ngã Hành... Sau nhiều chuyện xảy ra chàng biết được thân phận thật sự của Đông Phương Bạch là Đông Phương Bất Bại, lúc này chàng vẫn chưa tin và rồi chàng trong thấy nàng đại khai sát giới, tình cảm của chàng dành cho nàng dường như nguội lạnh, trong lúc tức giận mất đi lý trí chàng đã 1 kiếm đâm xuyên qua bả vai nàng, 1 kiếm ấy đã cắt đứt bao ân tình họ dành cho nhau... Trong lúc chàng suy sụp nhất thì Nhậm Doanh Doanh luôn ở bên cạnh an ủi, động viên... chàng nhận ra được tình cảm cô nương ta dành cho chàng và rồi chàng củng từ từ chấp nhận và đáp lại tình cảm ấy, nhưng Doanh Doanh vãn không thể nào chiếm trọn trái tim chàng, hình bóng của Đông Phương Bạch vẫn luôn ẩn hiện trong tim chàng. Và rồi ngày định mệnh ấy chàng đã cùng cha con Nhậm Ngã Hành lên Hắc Mộc Nhai để lấy mạng nàng... trong cái phút giây trước khi nàng rơi xuống vực chỉ muốn biết chàng có từng yêu nàng hay không, chàng củng chỉ có thể đáp "Đông Phương Cô Nương luôn ở trong tim ta" mà thôi... Đối với chàng quan niệm chánh - tà chính là bức tường chia cắt mà chàng không thể nào vượt qua được... Trong thấy nàng rơi xuống vực thẩm trái tim chàng như ngừng đập... và rồi lại 1 lần nữa người xoa diệu trái tim chàng lại là Doanh Doanh. Sau đó chàng biết được nàng vẫn chưa chết, chàng thật sự rất muốn gặp nàng, rất muốn hỏi rỏ vì sao nàng lại trở thành con người như thế, dường như có rất nhiều câu hỏi chàng muốn nàng giải đáp... nhưng rồi khi 2 người đối diện với nhau trên đình Hắc Mộc Nhai chàng lại chỉ lo đến chất độc trên người Doanh Doanh mà đã thương nàng... trong thấy nàng chấp nhận hứng trưởng của chàng mà không hề phản khán chàng thật sự không biết phải nói gì... lúc nảy đây chàng đã chọn Doanh Doanh không thể dây dưa với nàng thêm nữa... tuy biết rằng nàng chỉ muốn nghe một câu nói thật lòng của chàng nhưng chàng không thể nào đáp lại... tuy vậy trước khi rời đi nàng vẫn không thể dứt bỏ tình cảm nàng dành cho chàng... chàng nhận được nụ hôn nhẹ lên môi của nàng xem như lời từ biệt... trong theo bóng dáng nàng rời đi với ánh mắt đầy lưu luyến... chàng tuy không nỡ chưng cũng chẳng biết phải làm sao... Chàng biết độc trên người Doanh Doanh không thể nào hóa giải vì thế chàng đã quyết đi thành thân với cô nương ấy và nguyện chết cùng thê tử... và rồi Bình Nhất Chỉ vội vã chạy đến báo tin có cách cứu Doanh Doanh, chàng thật sự rất vui mừng... nhưng chàng không thể nào ngờ được chỉ vì sự vui mừng trong phút chốc ấy mà nàng đã phải đánh đổi cả con tim mình... và bí mật này ngoài Bình Nhất Chỉ thì không một ai biết được...

Bách Biến Trùng Sinh (Phiên Bản Đông Phương Bất Bại)

BÁCH BIẾN TRÙNG SINH

PHIÊN BẢN - ĐÔNG PHƯƠNG BẤT BẠI - HẬU TÂN TIẾU NGẠO GIANG HỒ 2013


Với Các Nhân Vật

Trần Kiều Ân - Đông Phương Bất Bại / Đông Phương Bạch - 29 tuổi

Du Phi Hồng - Phán Tử / Phán Phán / Cao Ngọc Hàn - ???

Lâm Thanh Hà - Đông Phương Ánh Nguyệt / Lan Nữ - ???

Hoắc Kiến Hoa - Lệnh Hồ Xung - 27 tuổi

Ngô Kinh - Mạnh Tinh Hồn - ???

Trương Quốc Vinh - Trác Nhất Hàn và Trác Trung Nhạc - 25 tuổi 

Viên Sang Sang - Nhậm Doanh Doanh - 25 tuổi

Đặng Sa - Nghi Lâm / Đông Phương Tuyết Nhi - 22 tuổi

Cung Từ Ân - Nhiếp Tiểu Phụng - 42 tuổi

Hàn Đống - Điền Bá Quang - 30 tuổi

Đường Yên - Ninh Kha - 24 tuổi

Lưu Thi Thi - Long Quỳ - 24 tuổi

Hồ Ca - Vũ Văn Trác - 28 tuổi

Mai Diễm Phương - Bạch Vân Phi / Xuyên Đảo Phương Tử - 25 tuổi

Tiêu Ân Tuấn - Trác Đông Lai - 37 tuổi

Khương Đại Vệ - La Huyền - 59 tuổi

Đặng Tụy Văn - Tố Thiên Tâm - ???

Trịnh Tú Trân - Vương Tú Trân


---------------------------------------------------------------
Chú ý: 
Bộ truyện này không dựa theo một quy luật bắt buộc nào cả vì thế sẽ có nhiều yếu tố hoang đường không liên quan đến lịch sử, thể loại cũng như nguyên tác nhé!
Truyện sẽ không miêu tả chi tiết các chiêu thế võ thuật mà chỉ khái quát ngắn gọn các trận đấu vì thế mong mọi người thông cảm.
Bộ truyện lấy một số tên nhân vật trong những bộ film khác nhau như Vó Ngựa Tây Phong, Tiên Kiếm Kỳ Hiệp, Bạch Phát Ma Nữ... nhưng cuộc đời nhân vật lại hoàn toàn khác vì thế đừng thắc mắc vì sao nhân vật này thế này nhân vật này thế kia nhé.
Trong truyện sẽ xuất hiện thêm nhiều loại thần công mới xưa nay chưa từng xuất hiện (cái này là mình sáng chế ra do không rành mấy môn võ học Kim Dung cho lắm!).
Truyện được viết theo phương hướng liêu trai chí dị nên sẽ có thêm yếu tố ma quỷ, tình cảm đan xen kiếm hiệp đó nha mọi người.
Bởi vì truyện được viết vào đêm khuya vì thế không tránh khỏi mắc các lỗi chính tả thông thường mong mọi người thông cảm.
Hãy liêu ý trước khi quyết định có nên theo dõi bộ truyện này hay không nhé.